MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 69

Hồng Yến gây cho tôi một cảm giác là cô ấy rất thích cưa kéo bọn con trai!
Cùng một lúc cô ấy có thể yêu ba bốn người, điều này khiến tôi rất khâm
phục tinh lực của cô ấy, nhưng đồng thời tôi cũng rất coi thường cô ấy.
Chính vì vậy tôi càng quyết tâm chỉ yêu Bắc, chỉ có anh mà thôi, dù sống
hay chết cũng vẫn chỉ là anh! Bắc thường khen tôi kiên trinh hơn cả chị
Giang(1) tương lai phải lập cho tôi một tấm bia! Trên đó ghi, bia trinh tiết
của nương tử Cố Vệ Bắc! Tôi xí một tiếng và bảo, anh có thôi ngay cái trò
mèo đó đi không, nếu một ngày nào đó anh anh dũng hy sinh thì em lập tức
sẽ lấy ngay người khác, sinh con đẻ cái, sống đến tận tám mươi tuổi.

Nhưng mặc dù nói như vậy nhưng thực sự tôi đã định sẽ sống suốt đời với
Bắc, hai chữ “suốt đời”. nói thì có vẻ rất dễ nhưng để thực hiện chắc phải
rất khó. Tôi thường nói với Bắc rằng, em thích nhất là được nhìn cảnh hai
cụ già tám mươi tuổi dắt tay nhau đi dạo, em cảm thấy thế mới gọi là tình
yêu. Bắc kể cho tôi nghe một câu chuyện khá bậy, anh bảo, em không được
cười , chỉ được nghiêm túc lắng nghe bởi câu chuyện này có liên quan tới
tình yêu.


Chuyện kể rằng có hai cụ già một cụ ông một cụ bà, cụ ông đã ốm liệt
giường mấy ngày , nằm mê man trên giường. Cụ bà hỏi, ông có muốn ăn gì
không? Cụ ông bảo, không ăn. Cụ bà lại hỏi, ông có muốn uống gì không?
Cụ ông vẫn bảo, không uống. Bắc xen vào một câu, em xem cụ ấy đã đã
ốm đến mức gần trời xa đất rồi, có chịu ăn uống gì nữa đâu. Cuối cùng cụ
bà hỏi, hay là mình làm nhé! Cụ ông mở mắt ra và nói một câu, hay là bà
đỡ tôi dậy thử xem!

Lúc đó tôi đang uống Cocacola , nghe đến đoạn đó tôi phì cười, cười sặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.