Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, Cố Kiến Thâm thở dài, hắn ôm y,
tuy không dùng sức nhưng vẫn cố gắng tìm cảm giác an lòng.
Hắn nói: “Cảm ơn em đã để ta biết những việc này.”
Ký ức mất đi rốt cục trở lại, mặc dù quá khứ không mấy vui vẻ thì vẫn là
một phần cuộc đời của hắn.
Hắn không muốn quên sư phụ, sư huynh đã mất và cả Thượng Đức phong
cho hắn ấm áp.
Tuy mất đi bọn họ rất thống khổ, nhưng hắn không nên quên, hắn phải
tưởng niệm họ để tiếp tục sống.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu, nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Cố
Kiến Thâm, rõ ràng ngữ điệu nói chuyện thoải mái, ra vẻ không sao, nhưng
thực tế lòng lại đau như cắt.
Sao có thể không đau? Xảy ra chuyện thế kia, một từ đau liệu có đủ hình
dung không?
Thẩm Thanh Huyền đau đến nát lòng, thế rồi ôm mặt hôn lên môi hắn.
Không biết nên dùng ngôn từ gì để an ủi, y chỉ có thể dùng cách này để
nhấm nháp nỗi đau của hắn.
Dù là một phần ngàn vạn cũng được, y muốn cảm nhận nó.
Cố Kiến Thâm ngẩn ra thấy rõ, song rất nhanh đã đảo khách thành chủ,
dùng sức hôn trả lại y.
Đây không phải lần đầu họ hôn môi, nhưng tuyệt đối là lần không theo
cách thức gì nhất, hắn hôn y, quấn quýt y, nhấm nháp y.
Cố Kiến Thâm không thể tiếp tục che giấu tâm trạng mình, cũng hết cách
xem nhẹ bi thống sâu trong đáy lòng, hắn thậm chí khó thể tha thứ bản thân …