Quốc sư suy yếu khi đó cũng có tình trạng thế này, dù hắn có làm cách
nào cũng không giữ người lại được.
Tuy sau khi khôi phục trí nhớ, hắn biết đoạn thời gian đó quá chăng chỉ là
trò đùa, nhưng đối với người mình trân trọng, đặt trên đầu quả tim, quả thật
không muốn để y chịu bất kỳ uất ức gì.
Thật cũng tốt, mà giả cũng thế, suy cho cùng đều không muốn y khó chịu.
Cố Kiến Thâm ngồi bên giường, dịu giọng hỏi y: “Có chỗ nào không hợp
ý em cứ nói ta biết, đừng buồn bực một mình.”
Không hợp ý? Nói hắn biết?
Thẩm Thanh Huyền lại cảm thấy luồng tinh ngọt kia sắp trào lên lần nữa!
Chẳng lẽ không phải tại hắn cố tình sao? Cố ý đưa y vào cung, cố ý để y
xem căn phòng cảnh còn người mất này, còn cố ý đặt chặn giấy mã não đỏ ở
nơi đó!
Đây vốn là tẩm cung của y, vốn là giường y, mọi thứ đáng lẽ ra đều của y,
nhưng hôm nay …
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Huyền không sao kìm được cơn đắng chát từ
lồng ngực, ho khan kịch liệt như muốn hộc cả tim phổi ra ngoài!
Mã não đỏ tơ vàng quấn đào kia vốn là thứ y thích nhất, do y tự mài tự
tạo, từng là trân bảo quốc gia được vạn người ca ngợi trên quốc yến!
Nhưng hiện giờ … lại bị tên thất phu tục tằng Ấn Cửu Uyên đặt trên bàn!
Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy khuất nhục và khó chịu khôn
cùng.
Chịu khổ hình, bị người ngược đánh … da thịt chịu tội nhiều nhất chỉ làm
y đau đớn, chứ không phải như hiện giờ, phá hủy tinh thần y, tra tấn tôn