MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1778

Cố Kiến Thâm đưa xiêm y cho Thẩm Thanh Huyền, chẳng lẽ cứ để mình

lõa lồ? Ở trong rừng còn may ra, chứ ra ngoài trấn thì xấu hổ cỡ nào?

May mà lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ mình là đạo lão nguyên anh.

Cố Kiến Thâm hái một phiến lá, đặt vào lòng bàn tay, xiêm y đỏ như ánh

mặt trời đổ xuống xuất hiện trong tay hắn.

Phải rồi … không mang y phục thì sao? Quên dùng thuật tẩy trừ thì thế

nào? Chẳng phải còn có thuật che mắt sao.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú, vậy mà không thể nhìn thấu xiêm y

này. Có thể thấy tu vi Cố Kiến Thâm hiện giờ cao hơn y một ít.

Mặc dù nhìn không thấu, nhưng vẫn biết đây là lá cây, Thẩm Thanh

Huyền cười nói: “Ngươi vẫn nên giữ y phục đi …”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi cho rằng đây là thuật che mắt?”

Thẩm Thanh Huyền hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Cố Kiến Thâm toan giải thích, đột nhiên nhớ ra gì, hắn đáp: “Phải.”

Thật ra thì không phải, hắn chỉ biến lá cây thành y phục để mặc, được gọi

là thuật thế hoán, nhưng nếu hắn lộ ra pháp môn này, vậy trước đó tại sao
không dùng? Còn cởi y phục mình cho Thẩm Thanh Huyền mặc, ý đồ quá rõ
ràng, cho nên Cố Kiến Thâm đành phải thừa nhận mình đang mặc lá cây, thuận
tiện còn khoe mẽ: “Cứ vậy đi, dù sao cũng tốt hơn để ngươi mặc.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Tu vi ngươi cao hơn ta, nhất định có thể

nhìn thấu thuật che mắt của ta, nếu ta mặc lá cây, chẳng phải cũng như không
mặc gì sao.”

Nghe vậy, Cố Kiến Thâm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy mình lỗ quá trời!

Sao hắn không nghĩ ra chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.