Hạc giấy béo bay vào còn lầm bầm: “Thực ra ngươi muốn mặc y phục
của hắn đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền thế mà bị lão lưu manh này hỏi cho ngượng ngùng.
Vừa nghĩ … Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi chân chính nhất định bị
kịch bản của tên khốn này gài hàng, vất vả lắm mới dám thử, quay lưng lại bị
truy vấn như thế, mắc cỡ biết chừng nào?
Y hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm, lại còn bị hạc giấy béo nhiễu
loạn, có chậm hiểu cỡ nào cũng bị cạy cho hiểu.
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chưa tìm lại ký ức, nhưng vẫn có thể tưởng
tượng ra tình cảnh lúc ấy.
Vừa nghĩ, trong lòng ngọt như được bôi mật, Cố Kiến Thâm thật sự quá
hiểu y, không ngừng cọ vào lòng y, làm sao y chống đỡ được?
Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại năm đó mình bị hắn ăn sạch, bỗng dưng
thấy không cam lòng, thế là quyết định trêu hắn.
Y đề bút: “Ngươi đừng nói hưu nói vượn, ta với hắn không có gì hết, hôm
nay ta cũng thử theo lời ngươi nói, không hề xảy ra chuyện gì, hắn xem ta là
bằng hữu … mà ta cũng thế.”
Gửi lời này đi, y có thể tưởng tượng được vẻ mặt đại kinh thất sắc của
hạc giấy!
— Kịch bản hả, cho ngươi lật thuyền nè!
Cố Kiến Thâm đọc xong, trái tim thật sự bị đâm một phát, hắn nôn nóng,
viết đi sửa lại rất nhiều lần mới gửi: “Hắn giả vờ đó.”
Thẩm Thanh Huyền viết: “Hắn thế nào trong lòng ta tự hiểu, ta với hắn
chỉ là quân tử chi giao.”