MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1796

Ấn đường Thẩm Thanh Huyền nhíu lại, cảm thấy có gì đó bất thường,

nhưng y phải bình tĩnh, không thể tùy ý hành sự.

Y phải sắm vai bản thân hai ngàn tuổi, không thể tùy tiện can thiệp

chuyện xảy ra hiện tại, bằng không sẽ không tìm được chân tướng.

Tường gió có tác dụng rất tốt, người bên ngoài không có khả năng phá

vỡ, nhưng cũng không có cách khiến họ hết hy vọng, ngược lại như ném một
mồi lửa vào cỏ khô, chớp mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Đôi mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, còn sáng hơn cả cây đuốc giơ trong

tay, trong đôi mắt ấy tỏa ra sự tham lam và khát vọng đối với sức mạnh, chờ
mong và si mê đối với pháp thuật thần bí không cách nào có được.

Mạnh mẽ cỡ nào! Lấy sức mạnh một người là có thể địch lại hơn trăm

nghìn vạn người!

Dựa vào đâu họ không có được sức mạnh đó? Dựa vào đâu họ không

chiếm được? Đều là con người như nhau: cùng có tứ chi, có ngũ quan, có đầu
óc … tất cả đều giống nhau, dựa vào đâu bọn họ lại không thể!

Có thể, nhất định có thể! Bọn họ cũng có thể nhấc tay khiến sắc trời đại

biến, bọn họ cũng có thể có sức mạnh lật đổ núi biển, thao túng tự nhiên!

Chỉ cần ở lại đây, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, chỉ cần không ngừng kiên trì,

bọn họ sẽ nhất định làm được!

Đây là khúc mắc mà các phàm nhân không cởi bỏ được, cũng là ‘tương

lai’ mà các tu sĩ Lan Phất quốc vẽ cho họ.

Giống nhau, hoàn toàn giống nhau.

Phàm nhân và tu sĩ có vẻ ngoài giống nhau như đúc, không ai có nhiều

tay hơn ai, cũng không ai thiếu chân hơn ai, nếu đã giống nhau, hà cớ gì bọn
họ không thể có được sức mạnh giống vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.