Nhưng thực ra không giống, từ bên trong đã không giống, đôi mắt mọi
người chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài, cho nên cảm thấy giống nhau, không nhìn
rõ được bên trong, cũng vì nhìn không tới nên từ chối tiếp thu.
Chấp mê bất ngộ chính là biết rõ sai nhưng vẫn không tỉnh ngộ, song đối
với họ, họ đang kiên trì một điều đúng đắn, cũng bởi vì họ cho đó là đúng, cho
nên mới không có cách nào tỉnh ngộ.
Tường gió ngăn được họ nhưng không ngăn được tâm, bọn họ dùng tay
cào tường, liều mạng đập phá, dùng dáng vẻ thê thảm cầu xin, ý đồ đập tan
tường gió, đập tan trái tim lãnh đạm của các tiên nhân.
Thất sư huynh nhìn hết nổi, hắn dời mắt, tay siết thành đấm, cố gắng kìm
nén cảm xúc.
Đám người Nghiêm Thiên Thụy cũng không tốt hơn là bao.
Vì có ngoại hình tương tự, cho nên các tu sĩ có lòng thương hại trời sinh
với phàm nhân, thấy họ như thế, chẳng khác nào lấy đao đâm vào ngực các tu
sĩ, khiến họ khó chịu đến cực điểm.
Nhưng đấy là sai, điều họ khẩn cầu không thể thực hiện được.
So với bị lừa gạt lợi dụng, dẫn đến chà đạp phàm thế không còn lại gì,
còn không bằng ngăn cản mọi thứ, giúp cho hai bên đều tự sinh trưởng như
hàng nghìn vạn tiểu thế giới vậy.
Cuối cùng … có người bắt đầu vận dụng thủ đoạn càng cực đoan.
Bọn họ không dùng tay đánh tường gió nữa, mà dùng thân thể va vào nó.
Tường gió kiên cố cỡ đó, đừng nói là thịt thai yếu ớt, dù là tu sĩ bình
thường múa pháp khí cũng không có cách nào phá được.
Một người hai người … rồi thành trăm, thành ngàn người, va cho đứt tay,
va cho vỡ đầu, va cho ra máu đỏ tươi! Nhưng người phía sau vẫn không lùi