MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1811

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Đâu chỉ là không tệ? Bảy bảy bốn mươi

chín này mỗi ngày bảy lần cũng không ngại hư thận … đâu chỉ là không tệ!

Cũng tốt, ở nơi không có linh khí, công phu bên ngoài rất hữu hiệu.

Bọn họ đang ở một nơi rất kỳ lạ.

Thổ địa có màu vàng nhạt rất kỳ diệu, trên đất có một ít đá màu ngân

bạch, có lớn có nhỏ nằm thưa thớt, nhìn không ra tính chất, cách đó không xa
là một hồ nước, nhìn bao quát, chất nước trong vắt dợn từng cơn trông rất đẹp.

Thật ra phong cảnh khá đẹp, nhưng lại yên tĩnh đến là quỷ dị.

Không có dấu hiệu sự sống, ngay cả một thân cây, ngọn cỏ, sâu nhỏ cũng

không.

Tiểu bánh trôi trước đó chẳng thấy đâu, cả không gian vô cùng ấm áp,

nhưng xen lẫn chút quỷ dị không thể nói rõ bằng lời.

Thẩm Thanh Huyền: “Trước tiên đi chung quanh xem sao.” Trong cơ thể

y vẫn còn chút linh lực, nếu có nguy hiểm cũng không cần lo lắng quá mức.

Cố Kiến Thâm quan sát rồi bảo: “Sang bên này.”

Lúc này cần phải dựa vào trực giác, Thẩm Thanh Huyền lựa chọn tin

tưởng Đế tôn Tâm Vực tương lai.

Dù sao … tùy tâm mà làm, trực giác của người tu tâm mạnh hơn bất kỳ

ai.

Vừa mới nghĩ xong, Thẩm Thanh Huyền lập tức hối hận — Cố Kiến

Thâm có trực giác cái rắm á!

Hai người mới đi có ba bước, đột nhiên đất rung núi chuyển, Thẩm Thanh

Huyền nắm chặt tay Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm lập tức ôm y vào lòng.

Mặc dù trực giác là dác dưởi*, nhưng thân thủ vẫn không tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.