MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1912

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ vào đó với

ngươi, cùng nhau tìm căn nguyên.”

Mộc Huân rũ mắt, qua thật lâu, cánh môi tái nhợt của y mới mở ra: “Sư

phụ, hắn khác với Đế tôn, hắn thật sự đồ sát Kình Thiên Lục Thành.”

Mộc Huân vĩnh viễn không thể nào quên, mãi mãi cũng sẽ không quên.

Kình Thiên Lục Thành thuộc quyền sở hữu của y, nơi đó có con dân tôn

trọng y, kính ngưỡng y, tin cậy y.

Mộc Huân từng mang Loạn Ưng đến Kình Thiên, từng giới thiệu hắn với

thần dân của mình, từng muốn ở bên hắn cả đời trong lãnh địa của mình.

Nhưng kết quả thì sao? Dẫn sói vào nhà.

Loạn Ưng giết con dân y, huyết tẩy nhà y, tàn sát lục thành.

Nếu không nhờ Thẩm Thanh Huyền vận dụng cấm thuật, hồi sinh người

đã chết, Mộc Huân đã sớm chết vì tự trách rồi.

Mộc Huân nói: “Lúc ấy ta hỏi hắn, tại sao lại làm chuyện này, hắn nói với

ta … Đáng chết, mọi người đều đáng chết.”

Thẩm Thanh Huyền giật mình.

Mộc Huân thấp giọng: “Đế tôn là người tốt, nhưng Loạn Ưng là ác đồ

chân chính.”

Dứt lời, y xoay người bỏ đi.

Thẩm Thanh Huyền không gọi y lại, chỉ biết khẽ thở dài: “Thật sự là

Loạn Ưng làm sao?”

Cố Kiến Thâm tránh ở một nơi bí mật gần đó bước ra, nói: “Ta cũng

không rõ chuyện khi đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.