Theo lý thuyết, Thẩm Thanh Huyền đã khóa ký ức đương nhiên phải tỏ ra
xa lạ với cái tên này mới đúng.
Trong giọng nói Thẩm Thanh Huyền tỏ ý thông cảm cho người đồng cảnh
ngộ: “Tên là cha mẹ đặt, có hay hay không cũng chỉ là danh hiệu, anh không
giống Uyên một tý nào!”
Cố Kiến Thâm sững sờ.
Tiểu tuyết liên “an ủi” hắn xong, đến mình lại ảo não: “Tôi và Băng …”
Y biết mình rất giống, người trong tộc thích dùng “băng thanh ngọc khiết” để
khen y, trời mới biết y ghét bốn chữ này cỡ nào!
Bấy giờ Cố Kiến Thâm mới kịp phản ứng, tên nhóc này đang chê tên
mình và tên hắn ư?
Nói mới nhớ … đúng là Thẩm Thanh Huyền chưa từng “bình luận” gì về
tên hắn. Thì ra đó giờ y không thích sao?
Cũng phải, Kiến Thâm hay Cửu Uyên đều như nhau, Thâm và Uyên tuyệt
đối chiếm hết mấy chữ Thẩm Thanh Huyền không thích rồi.
Dường như tiểu tuyết liên nhận ra mình nói không đúng, bèn vội vàng
giải thích: “Không phải tôi bảo tên anh không hay, tôi …” Hình như càng giải
thích càng loạn hơn!
Cố Kiến Thâm tiếp lời: “Thực sự không hay mà, tôi cũng không thích.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền khẽ run, màu hồng phấn trên cánh hoa càng
sáng hơn: “Không sao đâu, chỉ là tên thôi mà … đừng quá để trong lòng.”
“Ừ.” Cố Kiến Thâm đáp, sau đó lại hỏi y, “Em cũng không thích tên mình
ư?”
Thẩm Thanh Huyền dĩ nhiên đã xem hắn là “tri kỷ”, mở rộng cửa lòng:
“Không thích, cực kỳ không thích, tuyết liên hồ băng bọn tôi đều họ Băng, bởi