MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 2195

Thần thị giật mình, có chút ngạc nhiên, nói: “Để ta giúp ngươi đi, như

vậy có thể nhanh hơn.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Tôi muốn tự đi, được không?”

Thần thị ngập ngừng: “Có thể, nhưng ngươi phải nắm chặt thời gian,

không được chậm trễ.”

Thẩm Thanh Huyền: “Tôi sẽ cố sức.”

Thần thị vẫn mang dáng vẻ dịu dàng hiền lành như trước: “Vậy ta đi

trước.”

Thẩm Thanh Huyền: “Vâng.”

Thần thị đi rồi, Thẩm Thanh Huyền nhảy khỏi hồ băng, chăm chút lại bản

thân rồi cũng ra ngoài.

Hoàn toàn không cần chỉ dẫn, y chỉ cần đi theo cảm giác cũng biết nên đi

đâu, bởi vì mọi thứ chung quanh đều đang chỉ dẫn họ.

Thần, thật là hùng mạnh.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền mới biết vì sao thần thị của mình

lại sững sờ, vì y rất “ngoại tộc”.

Chung quanh y có rất nhiều hoa nhi, Thẩm Thanh Huyền không biết họ là

hoa gì, nhưng đảo mắt nhìn, tất cả đều có màu tuyết trắng, cánh hoa hoặc mượt
mà hoặc tinh xảo hoặc óng ánh hoặc mềm mại không giống nhau, nhưng lại có
điểm chung — đều trắng như tuyết.

Bọn họ đều được thần thị cẩn thận nâng niu, được che chở, được đối xử

kỹ càng, như vật cưng của thiên địa, không thẹn với tên gọi “con của thần”.

Thẩm Thanh Huyền là người duy nhất tự đi một mình — may mà y quá

nhỏ, mà họ đều rất cao, nếu không lưu ý căn bản sẽ không phát hiện được y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.