MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 239

Toàn bộ vế đằng trước Diệp Trạm không nghe thấy, chợt nghe tới hai chữ

cuối cùng “rời đi” kia, hắn lại nước mắt đầm đìa!

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn đoán không ra điểm khóc của hắn.

Diệp Trạm nức nở gọi: “Tôn chủ …”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Nước mắt Diệp Trạm chảy ròng ròng:“Lần tới phải đến khi nào đệ tử mới

có thể nhìn thấy ngài!”

Thẩm Thanh Huyền đã muốn dùng chân đạp người.

Dỗ dành hết lời tiễn Diệp Trạm đi, trước khi đi, vị đại lão Tử Ngọ Quan

này còn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp liếc Cố Kiến Thâm.

Phiên dịch ra có lẽ là: Ma tu như ngươi có tài đức gì mà được ở cạnh Tôn

chủ! Thật hâm mộ thật ghen tị thật hận, rất muốn rút kiếm!

Cố Kiến Thâm: Ha ha.

Thẩm Thanh Huyền sợ đồ tôn ngốc nghếch nhà mình tìm đường chết, vì

thế chắn giữa hai người, ngăn cách tầm mắt muốn đi chết này.

Cố Kiến Thâm tự nhiên chuyển đường nhìn lên người y.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vào nhà.”

Cố Kiến Thâm cười nói:“Tâm trạng Diệp chưởng môn, ta có thể lĩnh hội

phần nào.”

Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Ồ?”

Cố Kiến Thâm nhìn bóng lưng thanh lãnh thon dài của y, thấp giọng bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.