MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 265

Tuy hai ngày đó đối với tu sĩ chẳng qua chỉ là thời gian nhắm mắt, song

dạo ấy y chưa nhập đạo, sẽ cảm thấy dài đằng đẵng nhỉ?

Nhưng vẫn không nhớ nổi cảm giác lúc ấy.

Cố Kiến Thâm ngẩn ra, giọng nói khác trước kia, lần này là dịu dàng chân

chính:

“Cho nên mới thích màu đỏ sao?”

“Ừ?” Thẩm Thanh Huyền mang theo nghi hoặc, y vẫn chưa nhận ra liên

hệ trong đó.

Cố Kiến Thâm mỉm cười:

“Nhưng màu đỏ không đại biểu cho … ánh sáng.”

Thẩm Thanh Huyền nói:

“Không phải ánh sáng, là sinh mệnh.”

Cố Kiến Thâm giật mình.

Thẩm Thanh Huyền phát hiện “Thứ mười sáu, xin cho Cố Kiến Thâm

biết ngài sợ tối” trên ngọc giản đã biến thành xám, đại biểu cho hoàn thành.

Tốt, Cố Kiến Thâm bị lừa rồi.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi tới cuối mê trận.

Đi qua bước cuối, cảnh tượng lọt vào tầm mắt làm mi tâm Thẩm Thanh

Huyền nhíu chặt.

Đó là một đạo quan rách nát, dưới tượng thần tản ra mùi vật tế hôi thối,

nằm co rút dưới đài là bảy tám đứa bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.