Thẩm Thanh Huyền không muốn nhìn ngọc giản nát chết một cách lãng
nhách này nữa, y nhận ra rồi, gia hỏa này chính là một cái hố, chuyên môn
hãm hại y.
Bảo Cố Kiến Thâm hồi âm cho y?
Tôn chủ đại nhân không khỏi hối hận, sớm biết còn phải nhận hồi âm, y
đã viết thêm nhiều lời hay.
Cố Kiến Thâm nhìn thấy hai chữ “Tiểu Hồng” sẽ hồi âm cho y chứ? Sợ
còn chưa đánh người là may.
Ngọc giản nát, Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ mà trừng nó một cái.
Ngọc giản giả chết nhịn không được run lên, sợ hãi quá sức.
Thẩm Thanh Huyền đợi cả buổi, đương nhiên không đợi được hồi âm.
Y cũng không giận, nếu có người gửi thư cho y, bên trong lại gọi người ta
bằng cái tên bỡn cợt … Y sẽ hồi âm ư? Không, y sẽ khiến cho đối phương biết
vì sao hoa lại đỏ như thế.
Lại viết thêm một bức nữa vậy!
Thẩm Thanh Huyền nhìn bồ câu trắng dốt nát bên cạnh … Bồ câu trắng
kêu ùng ục, hồn nhiên không biết bản thân sắp phải trèo đèo lội suối xông Tinh
Hải vượt Vọng Tẫn, còn tưởng rằng chủ nhân bị vẻ đẹp của nó bắt gọn rồi chứ.
Thẩm Thanh Huyền cầm bút lên, nghĩ một hồi, nghiêm túc viết một
phong thư.
Đại ý là … gửi thư rồi nhưng chợt nhận ra gửi nhầm, không biết ngươi
nhận được nội dung ra sao, nhưng đó không phải lời từ đáy lòng ta, phong thư
này mới là lời ta muốn nói với ngươi.