Thẩm Thanh Huyền không muốn gặp mặt hắn! Gặp mặt làm gì? Gặp mặt
rồi sao nhận được hồi âm?
Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại lừa hắn rằng: “Tâm ý của ta ngươi đã rõ,
vậy tâm ý của ngươi thì sao?”
Cố Kiến Thâm bảo: “Ta muốn nói ngay mặt cho ngươi nghe.”
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Không công bằng.”
“Tại sao?” Giọng Cố Kiến Thâm càng dịu dàng lưu luyến, “Ta muốn thấy
ngươi, hy vọng tiến vào trong mắt ngươi, như thế tâm ý ta mới có thể truyền
đạt trọn vẹn cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: “Nhận được thư của ta, ngươi vui
không?”
Cố Kiến Thâm nói: “Vui chứ.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Vậy ngươi nên hiểu, ta cũng hy vọng có thể
nhận được thư của ngươi.”
Cố Kiến Thâm nhanh chóng đáp: “Ta có thể nói ngươi nghe, ngươi muốn
nghe bao nhiêu lần ta liền nói bấy nhiêu.”
Thẩm Thanh Huyền: “Không giống nhau, sau này ta cũng có thể nói với
ngươi rất nhiều lần, nhưng thư trong tay ngươi ta lại không có.” Lời trong lời
ngoài đều là: Ngươi mau hồi âm cho ta coi!
Cố Kiến Thâm dừng một chút.
Thẩm Thanh Huyền dùng phép khích tướng: “Thật ra ngươi không viết
được đúng không? Không có tâm ý kia, đương nhiên không sao đáp lại được.”
Cố Kiến Thâm tương kế tựu kế: “Giấy viết thư nho nhỏ không chứa nổi
tình ý ta dành cho ngươi.”