MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 305

đường, lần trước bị người đánh cả người ta đều đau, không chừng giờ đi khám
đại phu sẽ chết …”

Nói xong nó chuồn ngay và luôn …

Trong nhà gỗ nhỏ hẹp, hai người đối diện nhau.

Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.

Cố Kiến Thâm mở miệng trước: “Sư thúc …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta đi đây.”

Y xoay người muốn ra cửa, Cố Kiến Thâm bỗng giữ chặt cổ tay y.

Thẩm Thanh Huyền quay đầu lại nhìn hắn: “Có việc gì?”

So với Thẩm Thanh Huyền, thái độ Cố Kiến Thâm phải nói là dịu dàng

đến cực điểm: “Giận ta ư?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta có gì phải giận?”

Cố Kiến Thâm nói: “Giận ta không gặp ngươi?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Ai cho ngươi tới gặp ta? Hồi âm! Là hồi âm đó

đồ ngốc này!

Cố Kiến Thâm giả vờ không biết, hắn dịu giọng nói: “Ta vẫn luôn chờ ở

Tử Ngọ Quan, luôn luôn ở gian nhà của chúng ta.”

Cẩn thận nghe sẽ thấy trong giọng nói này có tí đáng thương.

Thẩm Thanh Huyền liếc hắn một cái, đúng lúc nhìn thấy mắt đỏ xinh đẹp

của hắn.

Ừm … Không sao thu được tầm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.