Thẩm Thanh Huyền nói: “Cho nên nói … trăm triệu năm qua, ngươi vẫn
còn là …”
Cố đế tôn lập tức đen mặt: “Chẳng qua do không gặp được ngưỡng mộ
trong lòng mà thôi.”
Gương mặt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, y nhìn hắn chăm chú,
mập mờ nói: “Vậy sao trước kia ngươi có thể cùng ta thân mật như thế …”
Đuôi mày Cố Kiến Thâm khẽ nhếch: “Ngươi nói xem vì sao?”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi cho chột dạ.
Cố Kiến Thâm bày ra sự thật: “Ta trao lòng mình cho ngươi, đáng tiếc
ngươi lại chỉ muốn giết ta.”
Khụ … Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ngại, y dời mắt, nghiêm túc nói:
“Tin ta đi, ngọc giản thực sự hỏng rồi.”
Cố Kiến Thâm tin … mới là lạ!
“Đến rồi!” Thẩm Thanh Huyền kịp thời nói tránh đi, “Nơi này chắc có
bán hương nhân duyên.” Đề tài đuối lý như thế, nhất định phải mau chóng đổi
hướng.
Ánh mắt Cố Kiến Thâm nhìn về phía y có thể nói là … u oán.
Thẩm Thanh Huyền luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không phát hiện!
Bọn họ đi thẳng vào cửa tiệm, trực tiếp hỏi: “Chủ quán, chỗ ngươi có
hương nhân duyên không?”
Ban đầu chủ quán này còn lấy làm kinh ngạc, sau khi nhìn kỹ, cho rằng
tiểu nương tử này tám phần mười là nữ giả nam trang, dù sao nam nhân chưa
từng tới mua thứ này … Vì thế làm mặt hớn hở nói: “Tiểu … khụ khụ … tiểu
công tử chờ chút.”