“Được rồi, ” Cố Kiến Thâm châm trà cho y, “Nếm thử trà này đi, chúng ta
nên về rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, hương trà lan
giữa răng môi, câu ‘Ngươi thích ta thật sao’ đến bên miệng, lại không sao hỏi
ra thành lời.
Hỏi thì làm được gì? Cố Kiến Thâm cho y đáp án thì thế nào?
Quan trọng nhất là bản thân y, tin hay không tin?
Y không tin.
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm rời đi chẳng hề đột ngột, hoàng
đế loài người có thể tại vị ba mươi năm đã tốt lắm rồi.
Mặc dù không có con nối dòng, nhưng bọn họ nhận nuôi con của Thẩm
Khuynh Lỗi.
Cố Kiến Thâm giả bệnh mấy năm rốt cục đến hồi kết, có Thẩm Thanh
Huyền ở đây, họ lừa đám thái y quá dễ dàng, từng người đều lắc đầu thở dài, lo
sợ một lời không hợp liền chôn theo.
Hơn mười ngày cuối cùng, Cố Kiến Thâm bị bệnh liệt giường, Thẩm
Thanh Huyền cực nhọc ngày đêm hầu hạ bên người.
Tình cảnh này thực sự khiến người cảm động …
Cố Kiến Thâm “bệnh” tới khó thở còn có thời gian nói đùa: “Ngươi biết
không? Ta còn định đưa ngôi vị hoàng đế cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền hời hợt nói: “Ta muốn thứ này làm gì?” Một ngôi vị
hoàng đế nhỏ bé ở thế gian, thật sự không đáng nhắc tới với Thẩm Thanh
Huyền.