MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 575

tính, vẫn nhờ có hiền thần như quốc sư, phân ưu giải nạn vì trẫm, mưu cầu
phúc báo cho dân chúng.”

Thẩm Thanh Huyền trả lời: “Bệ hạ quá khen.”

Cố Kiến Thâm cất giọng: “Phúc Đạt, mang đồ ra.”

Phúc Đạt là tên lão thái giám, chỉ nghe lão đáp: “Vâng.”

Không lâu sau, lão thái giám trở về, trên tay nâng mâm, trên mâm đặt một

cái ngọc như ý xinh đẹp.

Cố Kiến Thâm đi xuống, tự mình đặt ngọc như ý kia vào tay Thẩm Thanh

Huyền: “Ngươi lập công lớn, mẫu hậu sẽ ban thưởng ngươi hậu hĩnh, chẳng
qua trong lòng trẫm rất vui, nên cũng chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật.”

Thẩm Thanh Huyền lập tức nói cảm tạ: “Thần tạ ơn ân điển của Bệ hạ.”

Cố Kiến Thâm dìu y dậy, bên trong đôi mắt đen láy sáng ngời có tí trẻ

con: “Sao bây giờ quốc sư lại tỏ ra xa lạ với trẫm?”

Thẩm Thanh Huyền không nắm chắc lời này của hắn có ý gì, có điều

khóe mắt nhìn sang tiểu hoàng đế, hình như hắn hơi ỷ lại y thì phải?

Lại nhớ trước khi nhập thế Cố Kiến Thâm có nói “Ta là người gần gũi với

ngươi” … Chẳng lẽ lúc trước quốc sư này có quan hệ riêng tư với tiểu hoàng
đế?

Ngược lại cũng có khả năng lắm, khi tiên hoàng còn tại vị, Tần Thanh rất

được sủng ái, thường xuyên ra vào cung đình, tiểu hoàng đế là con trai độc
nhất của tiên hoàng, tất nhiên có cơ hội gặp gỡ Tần Thanh.

Thẩm Thanh Huyền thử thăm dò nói: “Quân thần có khác biệt, thần

không dám thất lễ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.