MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 577

Cố Tiểu Thâm mím môi, rất chi là vui vẻ: “Quốc sư, ngươi có thể nói ta

nghe ngươi cầu mưa như thế nào không?”

Thẩm Thanh Huyền khẽ mỉm cười, tỉ mỉ kể hắn nghe quá trình cầu mưa.

Y nói, hắn nghe, qua một hồi, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tâm trạng rất

tốt.

Thì ra Cố Kiến Thâm mất ký ức là thế này sao, thì ra Cố Kiến Thâm nho

nhỏ lại đáng yêu tới thế.

Thực ra Thẩm Thanh Huyền không thích trẻ con lắm, y không hiểu nổi tư

duy bọn nó, không biết dỗ chúng cũng không biết giao lưu, cho nên toàn là
trốn tránh.

Thế nhưng Cố Tiểu Thâm bảy tám tuổi này lại ngoan ngoãn vô cùng,

không khóc không nháo không tùy hứng, mặc dầu là đế vương cao quý, nhưng
hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Thẩm Thanh Huyền có ý định truyền chút đạo pháp cho hắn, cho nên nói

vài thứ tối nghĩ khó hiểu.

Nào ngờ ngộ tính của Cố Kiến Thâm cực cao, vậy mà nhận ra, còn giục y

nói kỹ hơn.

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên nói từng cái cho hắn nghe.

Sau một canh giờ, lão thái giám kia nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thời gian

không còn sớm.”

Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt không muốn, nhưng không kiên trì: “Nếu đã

vậy, quốc sư nên về trước đi.”

Thẩm Thanh Huyền khom người lui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.