Ngặt nỗi hiện giờ y đã làm hư tổn nền tảng cơ thể, đồng thời vì muốn yêu
đương với Cố Kiến Thâm, y đã dùng tất cả linh khí tích lũy để duy trì tuổi trẻ,
cho nên suy đồi thành cái dạng không bằng người thường này, dĩ nhiên không
chết được, có thể sống rất lâu.
Nhưng Cố Kiến Thâm lại không biết, lòng hắn cứ căng thẳng, thần sắc sốt
sắng nói: “Quốc sư đang tuổi tráng niên, đừng vọng ngôn!”
Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình dọa hắn sợ, y lại cười nói:
“Thần chỉ thuận miệng thôi, Bệ hạ đừng sốt ruột.”
Cố Kiến Thâm lại lo lắng cực kì, hắn đi tới trước mặt y, nói: “Ngươi là
quốc sư đương triều, cần phải điều dưỡng thân thể cho tốt, sống đến trăm
tuổi.”
Sống đến trăm tuổi à … Ngươi đang nguyền rủa ta hả?
Thẩm Thanh Huyền câm nín, miễn cưỡng nói: “Tất nhiên là vậy rồi, thần
còn muốn nhìn Bệ hạ thịnh thế một cõi.”
Cố Kiến Thâm cong môi nói: “Vậy ngươi phải luôn ở bên cạnh trẫm.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Chỉ cần bệ hạ không chê, thần nhất định
không xa không rời.”
Thời gian trôi qua nhiều năm, được nghe lại bốn chữ này, Cố Kiến Thâm
vẫn xúc động không thôi.
Hắn không tin được một ai, lại lưu luyến ấm áp Thẩm Thanh Huyền cho
hắn.
Cũng có lẽ vì hiện giờ Tần Thanh bất đắc dĩ mới dựa vào hắn, nhưng
không sao … thế này đã tốt rồi, có nhu cầu thiết thực trái lại khiến hắn càng
yên tâm.
Hắn muốn Tần Thanh ỷ lại hắn, như vậy y mới không xa không rời hắn.