Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng giận: “Bệ hạ! Ý thần hỏi, người rốt
cục có ý gì?”
Trái tim Cố Kiến Thâm chấn động, rũ mắt nói: “Trẫm bị người bỏ thuốc.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Loáng thoáng có cảm giác mình sắp bị bội tình
bạc nghĩa, chỉ mong là ảo giác.
Thế rồi Cố Kiến Thâm gõ ngay cho y một gậy: “Người bỏ thuốc trẫm đã
nghiêm trị, việc tối qua mong quốc sư có thể quên.”
Quên? Hắn kêu y quên? Toàn thân đầy vết tích thế này mà hắn dám bảo y
quên?
Thẩm Thanh Huyền phát cáu triệt để: “Ra ngoài!”
Cố Kiến Thâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn y.
Hắn chưa từng thấy y tức giận ngần này. Cảm giác bất an lẫn kinh hoàng
trỗi dậy, đồng thời có thêm nỗi tuyệt vọng lan tràn mọi ngõ ngách.
Quả nhiên … đã hết cách để cứu vãn rồi ư?
Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Bệ hạ về đi! Là thần không biết liêm sỉ, tự
mình đa tình!”