Khụ khụ … Tôn chủ đại nhân cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu không
đứng đắn, vội vàng ngừng lại: “Ngươi chờ ta trong phòng, không cho đi đâu
hết.”
Cố Kiến Thâm siêu cấp nghe lời, đoan đoan chính chính ngồi trong
phòng.
Thật lâu sau, trong phòng không còn bất kỳ ai, Cố Kiến Thâm mới chậm
chạp hoàn hồn …
Nguy rồi, hắn phải đi đưa đồ ăn!
Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy, sờ bên hông …
Túi càn khôn bị Thẩm Thanh Huyền cầm đi rồi, hắn đi thì làm được gì?
Không bao lâu, Thẩm Thanh Huyền trở về, thở hồng hộc, giữa trán rịn
một lớp mồ hôi mỏng: “Phạm vi giao đồ ăn của ngươi rộng thật đó.”
Cố Kiến Thâm nhìn y, vừa nhìn liền ngây dại.
Thiếu niên vào phòng đứng ngược sáng như mỹ ngọc ướt mưa, ánh sáng
được hạt sương chiết xạ, tỏa ra ánh sáng của mỹ ngọc, phác họa hình ảnh khó
thể tưởng tượng.
Khoảnh khắc này … trái tim xao xuyến chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Thẩm Thanh Huyền đến gần hắn nói: “Nhìn gì đó?”
Cố Kiến Thâm giật mình thu hồi tầm mắt, hốt hoảng gục đầu.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ngươi ngồi đây, ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Tâm Cố Kiến Thâm loạn như ma, nào còn nghe y nói gì …
Thực ra Thẩm Thanh Huyền hơi mệt, y chạy gần nửa Vạn Pháp tông, vì
rút ngắn thời gian còn chạy như bay, dù với thể chất được sư phụ khen không