nghĩ như vậy nhé!
Tôi không đáp. Felix bảo:
- Viết tiếp đi! Số hai... nào...
2. Chúa thật sự ác độc.
- Bây giờ mình chỉ gặp toàn là người hiền lành tử tế không à. - Tôi quả
quyết nói.
- Không có người hiền lành tử tế đâu mày ơi. Làm sao có được? Ai đó đã
làm cho con nít mắc bệnh ung thư, làm vậy mà là hiền lành tử tế hả?
Nó quắc mắt ngó tôi như là lỗi tại tôi vậy. Tôi suy nghĩ một lát rồi viết:
3. Chúa giống như một bác sĩ vĩ đại. Ngài làm cho con người ta mắc bệnh
để họ trở nên tốt lành hơn; cùng một kiểu với bác sĩ chữa bệnh bằng hóa trị
liệu để cho họ khỏe ra. Chả liên quan gì tới Chúa nếu bạn chết đi, vì bạn
chỉ lên Thiên Đàng là nơi Chúa vẫn hằng sống.
Felix đọc qua vai tôi rồi nói:
- Nhảm ruồi!
Tôi cố chống chế:
- Mẹ tao nghĩ vậy đó.
- Làm sao mắc bệnh ung thư lại làm mày tốt lành hơn được hả?
- Ờ.. - tôi lưỡng lự. - Nó dạy cho mày điều này điều nọ.
- Như cái gì?
- Ờ.. như là... - tôi lúng túng - như là: “Điều gì quan trọng trong cuộc
sống?” Biết chết liền. Mày phấn khởi hết cỡ vì cưỡi được xe đạp. Và... và
mày nhận ra gia đình mày quan trọng thế nào. Đại loại như vậy đó.”
- Hồi nào tới giờ tao mới nghe cái chuyện xàm đế như vậy. Chúa gây bệnh
ung thư để dạy mày cưỡi xe đạp tốt như thế nào hả? Được, ghi vô đó đi!
- Có ghi đây rồi nè.
Tôi ngước nhìn lên:
- Tiếp đi! mày nghĩ có lý do khác hả?
Felix đáp:
- Chả có lý do gì hết. Chỉ xảy đến vậy thôi.
4. Không có lý do.
5. “Có một lý do, nhưng chúng tôi quá ngu si nên không hiểu nổi.”