Tôi ngó Felix, có ý châm chọc. Nó bật cười:
- Chả có giá trị giáo dục lắm, sách của mày đó, phải không?
Nhưng nó có vẻ đắc ý lắm. Có thể nói như vậy. Nó nói tiếp:
- Đây là sự trừng phạt vì đã ở ác.
- Đâu phải vậy.
- Sao lại không? - Felix ngả người tới trước. - Mấy người theo đạo Phật
nói vậy đó. Họ nghĩ mọi việc xảy ra trong cuộc đời này đều là cái nghiệp
do những gì mày đã làm trong một kiếp khác. Như vậy có lẽ kiếp trước hai
đứa mình cướp ngân hàng hay làm gì đó nên kiếp này phải trả. Mày không
thể không ghi vào! Chuyện gì sẽ xảy ra khi mày xuất bản quyển sách của
mày hả? Mày sẽ được tất cả lũ con nít theo đạo Phật đọc sách, tất cả đều
cáu bởi tụi nó biết tại sao mày bị bệnh, và chả phải ở đó! Đúng là phân
biệt đối xử!
- Người theo đạo Phật đâu có liên quan gì tới Chúa. Phật tử đâu có tin
Chúa. Họ tin vào... vào Phật.
- Người vô thần cũng chả tin Chúa. Và lý luận của họ là trên hết.
Tôi ngần ngừ. Tôi chả nghĩ tụi tôi bị bệnh là do đã làm điều gì sai trái,
cũng không hơn ý nghĩ cho là Hitler làm lãnh tụ của nước Đức là phần
thưởng nhờ đã làm việc gì đó tốt lành. Nhưng nó nói đúng. Tôi không thể
không ghi vào.
6. Chúng tôi đã làm điều gì đó thật kinh khủng hồi kiếp trước và kiếp này
bị trừng phạt.
- Đó... - Felix có vẻ thỏa mãn. - Kế tiếp là gì?
Tôi chả nói gì hết. Tôi đang nghĩ về điều Felix nói, về mấy đứa theo đạo
Phật. Chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi viết cả một quyển sách? Viết xong, tôi chả
muốn trẻ con đọc rồi đi loanh quanh, cứ nghĩ lỗi tại tụi nó nên mới mắc
bệnh, vì tụi nó đã làm điều gì đó sai trái.
- 7. Tôi nói. - Chúng tôi đã hoàn hảo rồi, chả cần học thêm cái gì nữa. Mắc
bệnh là một món quà. Như là... như một tấm vé vào cổng Thiên Đàng miễn
phí vậy.
- Một tấm vé vào cổng Thiên Đàng miễn phí! - Felix kêu lên.
Tôi bảo nó: