thích đọc sách.
Felix ngước nhìn lên. Nó đang chơi trò búa trận với hai con thủy quái của
tôi, cho con này tiến tới con kia, chúng cứ kêu gừ gừ theo hơi nó thổi.
Nó nói:
- Chỉ tại ở bệnh viện không có việc gì khác để làm cả.
Tôi và Felix đều là chuyên gia nằm viện. Chính ở đó tụi tôi đã gặp nhau
hồi năm ngoái.
Tôi chả thấy đọc sách có liên quan gì tới việc viết về mình, nên tôi có ý
kiến:
- Sách chỉ toàn viết chuyện trẻ con cứu cả thế giới hay rên rỉ vì cha mẹ
chúng ly hôn. Mày đừng viết về tụi mình nghe!
- Có lẽ không viết về mày đâu.
Nói rồi nó áp một bàn tay lên trán, buông ngửa ra lưng ghế:
- Một câu chuyện bi thảm về Sam McQueen. Một đứa trẻ yếu đuối đáng
thương, phấn đấu vượt qua những cơn đau khủng khiếp và những đợt nằm
viện chẳng được xem ti vi.
Tôi oẹ oẹ như nôn mửa. Nó chìa bàn tay còn lại về phía tôi:
- Tạm biệt... tạm biệt... các bạn bè thân mến...
Nói rồi nó ngã vật ra ghế, khò khè như bị nghẹt thở.
Cô Willis bảo:
- Đừng chết gục tại bàn nhé, Felix à!
Nhưng có thể nói thật ra cô không giận. Cô bảo:
- Bây giờ cô muốn hai em viết ra. Kể cho cô nghe chuyện gì đó về mình!
Chẳng cần phải viết cả một quyển sách trước giờ ăn trưa đâu.
Vậy là chúng tôi làm chuyện đó. À, tôi đang viết đây. Felix thì chẳng làm
nghiêm chỉnh. Nó viết: “Tôi là Felix Stranger...” rồi dừng lại. Cô Willis
không bắt nó viết tiếp, nhưng tôi đã sang trang 3 rồi.
Dù sao thì buổi học gần như đã kết thúc. Rất im lặng. Cô Willis giả đò như
đang chấm điểm, thật ra cô đang đọc quyển 70 điều cần làm với lửa để
dưới gầm bàn. Felix đang chỉ huy hai con thủy quái của tôi đánh lén trên
một chậu cây. Con mèo Columbus đang giương cặp mắt vàng khè lăm lăm
theo dõi.