MƯU HÈN KẾ BẨN NƠI CÔNG SỞ - Trang 11

mấy vụ đấu đá giành quyền lực, tranh cãi vớ vẩn hay “vận động quần
chúng”. Giờ đây, Ben nhận ra chính việc đó đã khiến hắn trở nên ngờ nghệch
và đầy hoài nghi, và đôi lúc, nơi này có vẻ thật tệ, nếu không muốn nói là
ngày càng tồi tệ.

Không phải là hắn không giỏi chuyên môn, hắn rất thạo việc nữa là đằng
khác, chẳng qua lúc này dường như có những thế lực ngầm nào đó trong
công ty đang âm mưu hãm hại hắn. Hắn thật sự muốn làm thật tốt, muốn
đóng góp và cống hiến hết tài năng của mình cho lợi ích chung, nhưng một
đồng nghiệp đã sơ ý buột miệng bảo hắn rằng: “Giỏi giang quá rồi cũng
thành ‘tiền công tận khí’ thôi, Ben ạ”.

Khi Ben hỏi ý chị là sao, chị ta chỉ giải thích rằng toàn bộ “trò chơi lớn”
thuộc về những ai và cái gì thì chúng ta đều biết cả rồi. Người ta thường để
tâm xem điệu bộ và kiểu cách của anh thế nào chứ không coi trọng những gì
anh nói. Cái mẽ ngoài giờ đây còn quan trọng hơn thực chất bên trong, và
ngoại trừ việc cun cút tuân theo đường lối chính sách, bất cứ hành động nào
cũng dẫn đến “rút ngắn sự nghiệp”, do “hệ thống miễn dịch” của cơ quan sẽ
đào thải “con virus” đó ngay. Trên hết, khả năng gây ảnh hưởng tới các sự
kiện và con người giờ đây chính là kỹ năng cần thiết chủ yếu. Ben đã từng
gạt quan điểm này đi vì cho rằng chúng có phần khốc liệt và lệch lạc, nhưng
giờ đây, hắn bắt đầu cảm thấy mỗi ngày thêm một hoài nghi về điều đó.

Nói năng chừng mực có lẽ đang là mốt hiện nay, những từ ngữ như “tôn
trọng và sát cánh” có thể được đề cập trong Tuyên bố Giá trị Doanh nghiệp,
nhưng thực tế khắc nghiệt lại luôn ẩn trong bóng tối, và giờ đây, dường như
bóng tối đang ngày càng lan rộng và đen đặc hơn.

Lẽ dĩ nhiên, bất kỳ ai tin rằng quy trình đánh giá 360 đ

[1]

là thước đo giá trị

để quyết định những ai được thăng tiến và thưởng phạt như thế nào đều đang
tự lừa dối bản thân. Mọi người đều biết thực tế là đánh giá thành tích luôn
được cơ cấu sao cho khớp với đường cong phân phối, và những việc như vận
động chính trị và những co giãn trong quy trình luôn quan trọng hơn những
gì chúng ta thực sự cống hiến.

Ben ra khỏi thang máy - đúng vậy, ở cái tòa nhà này, cái gì cũng chậm chạp
- bước vào phòng làm việc, rồi tiến thẳng tới bàn của mình. Căn phòng trống
trơn, ngoại trừ Jerry ngồi trong góc văn phòng, đang la lối một kẻ kém may
mắn nào đó trên điện thoại - kẻ dám có chính kiến của riêng mình (có lẽ
vậy), và thậm chí còn ngu ngốc hơn, dám cả gan nêu cái chính kiến ấy ra cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.