MƯU SÁT - Trang 15

“Tôi biết, tôi biết, sự việc này rất là phiền phức, tôi đã hỏi rất

nhiều người, đều nói chỉ có anh là có cách thôi, muốn bảo lãnh
người ra chắc chắn là phải mất tiền, điều này tôi hiểu, chỉ cần
có thể đưa được người ra là được.” “Đây không phải là vấn đề tiền
nong...” Anh ta có vẻ hình như hơi mất kiên nhẫn, đối với những
người không quen biết đến biếu quà, những người có địa vị chức
tước như anh ta đều rất kiêng kị.

Từ Sách vội đưa túi về phía trước: “Chút đồ này anh hãy cầm

giúp trước, còn có cả mấy tấm thẻ siêu thị.” Anh ta nhét túi về
trước nhưng lại phát hiện ra quá to so với cửa sổ xe, không nhét được
vào. Việc này cũng là do anh ta cố tình thiết kế. Nếu như đồ dễ
dàng nhét được vào, ngộ nhỡ Giám đốc Lý nhận đồ xong nói có gì
thì ngày mai sẽ nói chuyện, chính anh ta lại không xuống xe, vậy thì
Từ Sách không có cơ hội để ra tay nữa.

Giám đốc Lý trong lòng cười khẩy, người này đúng là một tên

nhà quê từ Mỹ trở về, chẳng có ai không hề quen biết muốn nhờ
vả mà lại biếu quà kiểu này. Đúng là chẳng hiểu biết một chút gì
về quy tắc trong nước cả.

Giám đốc Lý giơ tay ra từ chối: “Sự việc này sau này hẵng nói,

đồ thì anh hãy cứ cầm về đi.”

Từ Sách liền khẩn cầu: “Lãnh đạo, xin anh giúp đỡ, những món

đồ này chẳng đáng mấy đồng, anh cứ cầm giúp đi, đây là hy vọng
duy nhất của tôi. Tôi đã đợi cả một buổi tối rồi.” Anh ta lộ ra nét
mặt khổ não.

Tục ngữ có câu, “Không ai giơ tay ra đánh người đang cười”, quan

chức mặc dù không nhận quà cũng sẽ không làm cho bầu không khí
trở nên sượng sùng, cũng không cố ý tỏ ra khó chịu với người biếu
quà. Người giữ chức vụ cao như anh ta hiểu rất rõ đạo lý này, xuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.