MƯU SÁT - Trang 196

Lần này ở trên Bộ và trên tỉnh chắc chắn sẽ truy cứu trách

nhiệm, nhạc phụ của anh liệu có thể nói đỡ được cho anh hay không,
cũng còn chưa thể nói chắc được.

Đối với “môi trường sinh thái” ở chốn quan trường, anh hiểu

rất rõ.

Anh hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhưng

ngón tay vẫn cứ khẽ run lên, châm một điếu thuốc.

Lúc này, ở phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Cao Đông đứng dậy,

mở cửa, nhìn thấy Trương Nhất Ngang và những thuộc cấp của
mình đã thay xong cảnh phục, chờ ở ngoài cửa.

Cao Đông mím môi, mệt mỏi xua tay: “Các cậu đi trước đi, tôi lát

nữa sẽ đến, không cần đợi tôi.”

Anh cảm thấy họng mình hơi khàn, sau khi phái mọi người đi,

anh quay trở lại ngồi xuống giường, dập điếu thuốc, cầm di
động lên, đặt ở trong tay cứ liên tục cầm lên hạ xuống, cuối cùng,
hạ quyết tâm, vẫn cứ ấn một cuộc điện thoại: “Bố à, đã làm bố
thức giấc phải không ạ?”

Đầu dây bên kia, truyền tới giọng nói của nhạc phụ

Cao Đông: “A Đông, xảy ra chuyện gì rồi?”

Cao Đông liếm môi, nói: “Trương Tương Bình vừa mới chết.”

Đầu dây bên kia trầm mặc, mười mấy giây sau mới nói: “Chết

khi nào vậy?”

“Tối nay, mấy giờ đồng hồ trước, cũng trên cùng một con

đường mà Lý Ái Quốc bị giết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.