MƯU SÁT - Trang 291

Từ Sách chửi thề một câu: “Có loại bố thế nào thì có loại con

thế ấy! Loại chó chết này, ở bên ngoài ức hiếp người dân, con cái
của kẻ quan chức, mới tí tuổi đầu đã kết bè kết phái trong trường,
hừ hừ.”

Từ Sách hỏi xong, trong lòng đã có ý đồ, đang muốn quay người

đi lên trên, Lâm Tiêu đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Tôi
cầu xin anh, anh hãy cho tôi một con đường sống, tôi thực sự
không chịu đựng được nữa rồi!”

Từ Sách quay người lại, nhìn anh ta đầy hào hứng: “Lúc các

người bức hại những người khác, có nghĩ đến cho người khác một
con đường sống không? Những đứa trẻ khác nhìn thấy ngôi nhà bị
phá đổ, nhìn thấy bố mẹ co ro ở trong góc khóc lóc, cũng chỉ có thể
khóc theo, đây là một thứ tâm trạng thế nào? Còn con cái chúng
mày thì sao, hừ hừ, bé tí tuổi đầu, đã cậy thế lực của nhà mình, ở
trong trường kết bè kết phái đánh nhau, khi đánh người bị thương,
ông bố đứng ra giải quyết. Hừ hừ, chúng mày thế mà cũng ra tay
được!”

“Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, sau này tôi sẽ không như vậy

nữa! Lần đó, lần mẹ anh, là do Vương Tu Bang ra lệnh, tôi lúc đó
cũng nói có người chặn trước căn nhà, ngộ nhỡ họ không đi, khi máy
xúc làm việc, rất dễ xảy ra chuyện. Nhưng Vương Tu Bang nói, là
anh ta ra lệnh, cứ để cho máy xúc mạnh dạn tiến lên, họ chắc chắn
sẽ bỏ chạy. Cho dù họ không chạy, người của Viện kiểm sát đều là
người của chúng ta, chỉ cần dọa cho kẻ cầm đầu sợ hãi, những
công việc về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi, tôi cũng không có cách
nào cả, nếu như anh làm công việc này của tôi, cũng chắc chắn...
chắc chắn không có sự lựa chọn, chỉ có thể ra lệnh theo như lời nói
của anh ta. Tôi cầu xin anh...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.