MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 109

CHƯƠNG

8

T

rước lúc tảng sáng.

Mặt trăng tươi mới đang len lỏi giữa những đám mây buồn, chỉ còn lại

một khung cảnh hoang vắng tối tăm, những cơn gió khô hanh từ phương
Bắc thổi tới, mang theo những hạt cát vàng rớt rơi trên khuôn mặt héo hon.
Dưới chân là bùn đất và cỏ dại mọc um tùm, phút chốc lại đột ngột nhô ra
một cành cây khô chắn ngang đường, còn có cả những bức tường bao đã đổ
mất một nửa, làm lộ ra những nấm mộ cổ được xây bằng gạch ngói, những
gốc cây khô vẫn đang kiên cường vươn thẳng về phía chân trời. Phía dưới
chân bị những lùm cây gai góc đâm đến đau nhói, thi thoảng lại vang lên
tiếng diều hâu réo rắt bên tai, trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, ở
phía xa xa trong màn đêm mờ ảo, hiện ra hình hài của những công trình xây
dựng đang phủ bóng xuống.

Tiểu Mạch nhớ rằng mình đã lên một chiếc xe bus lớn, xuất phát từ trung

tâm thành phố càng đi càng xa dần, băng qua ngôi trường mà cô đã từng học
hồi con gái, băng qua rất nhiều công xưởng và nhà cửa, băng qua cánh đồng
trước lúc cô gặp nạn, rồi lại bị bỏ rơi ở nơi tận cùng hoang vắng ấy. Không
có ai bỏ rơi cô cả, là cô tự bỏ rơi chính mình, tự xua đuổi chính mình, tự
cấm đoán chính mình.

Cô muốn đến một nơi khác.
Rất nhiều năm qua, cô vẫn luôn mơ về nơi cô muốn đến, cũng là nơi mà

cô vẫn không dám tưởng tượng ra.

“Khu Ma nữ”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.