MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 110

Cô dừng bước, giống như một bức tượng xinh đẹp cứng đờ, đứng cô độc

trong gió, ánh trăng le lói sau những đám mây chiếu sáng lên con đường
trước mắt cô.

Đường, đã bị đứt.
Một cái khe sâu, cắt ngang qua trước mắt cô, khiến cho con đường dài

hoang vắng trước mắt cô bị đứt đoạn. Hướng ánh nhìn về phía bờ bên kia,
chính là những ruộng lúa mạch dài bất tận, tỏa sáng lung linh dưới ánh
trăng. Mắt cá chân cô run rẩy, cái khe ngoằn ngoèo kia cứ kéo dài mãi giữa
hai bờ của cánh đồng hoang, vốn dĩ không có điểm tận cùng, chia thế giới
thành hai nửa.

Nhưng cái khe không hề rộng lắm, tựa hồ chỉ cần dùng sức nhún một cái

là đã có thể nhảy sang bờ bên kia trong nháy mắt vậy?

Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì nhận ra cái khe thật sự rất sâu, sâu

đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy đáy, như thể thông thẳng xuống tầng thứ
mười chín của địa ngục. Mỗi lần đến đây, cô luôn có cảm giác do dự, bồi
hồi, sau đó rụt rè quay người lại rồi bỏ đi.

Tối nay, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang nghe thấy được những

âm thanh đã bị lãng quên lẩn khuất trong những cơn gió mà cô đang ngước
mắt lên đón nhận.

Âm thanh đó vẫy gọi cô, vẫy gọi cô tái sinh từ trong bụng mẹ một lần

nữa, cô lùi mấy bước rồi lao về phía trước - đầu tiên là chân trái thò ra, sau
đó chân phải cũng lơ lửng trong không trung, giống như một chú hươu nhỏ
đang chạy trốn người thợ săn, lao nhanh về nơi sâu thẳm, hoang vắng trong
màn đêm đen tối.

Trong khoảnh khắc chân phải cô sắp sửa tiếp đất ở bờ bên kia, toàn bộ cơ

thể cô như bị vật gì đó kéo lại - có một cánh tay, một cánh tay nhơ bẩn và rất
khỏe đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.

Cô đã bị lôi xuống. Toàn thân rơi tự do.
Không còn thấy cảnh hoang vu nữa, không còn thấy mặt trăng nữa, không

còn thấy nơi mình muốn tới nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.