MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 112

Tại sao lại vẫn muốn nhắn tin cho anh ta chứ? Có lẽ là do cô đơn, con

người luôn sợ hãi sự cô đơn, đặc biệt là sau khi bố mất, đêm nào cũng khó
chịu như vậy, chỉ còn cách điên cuồng mua sắm trên Taobao để làm cho tê
liệt chính mình, nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy vô cùng đau đớn.

Bỗng nhiên, có tiếng nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, bạn trai cũ có tin

nhắn trả lời:

“Tiểu Mạch, anh biết giờ đây em đang rất buồn, anh cũng xin lỗi vì đã

không đến dự tang lễ của bố em. Anh rất lo cho em, hy vọng em có thể
mạnh mẽ lên, hãy chú ý chăm sóc bản thân! Tự bảo vệ bản thân! Anh vẫn
luôn hướng về em, hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em. Thịnh
Tán của em.”

Chưa kịp đọc hết tin nhắn, nước mắt cô đã rơi ướt đẫm màn hình.
Bây giờ là bảy giờ sáng, chắc là tin nhắn cô gửi đi đã khiến Thịnh Tán

tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp nên anh lập tức gửi tin nhắn trả lời với
những lời lẽ quan tâm, động viên như vậy - bất kỳ cô gái nào cũng sẽ không
thể không cảm thấy xúc động trước những lời lẽ như vậy, bất kể trước kia
anh ấy có làm cô thất vọng đến thế nào đi chăng nữa.

“Anh vẫn luôn hướng về em.”
Tiểu Mạch đọc đi đọc lại câu nói này, có nên tin anh ấy không?
“Hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em.”
Đây là một kiểu ám thị chăng? Muốn tiếp tục mối lương duyên cũ?

Nhưng liệu anh có vượt qua được sự ngăn cấm của bố mẹ không chứ?

Cô chẳng biết phải hồi đáp như thế nào nữa? Trước kia cô cũng đã trải

qua một vài mối tình, mỗi lần chia tay đều rất nhanh gọn, cứ như thể quay
lưng đi là đã quên luôn đối phương vậy - cô nghĩ mình vẫn chưa thật sự yêu
bất kỳ người đàn ông nào, chưa từng yêu từ tận sâu trong trái tim và xương
tủy.

Chưa từng yêu thật sự, đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.