MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 184

khoang của tàu ngầm trong phim về Thế chiến thứ hai, có một thiết bị hình
tròn để xoay, có thể đóng chặt cửa lại.

“Anh ấy, đã từng đưa cô đến đây.”
Cô giáo tự nói một mình, ra sức vặn tay cầm hình tròn của “cửa khoang”.
Cánh cửa, đã mở ra.
Một làn khói sương màu đen từ từ bay ra từ bên trong, giống như âm khí

bên trong môt ngôi mộ cổ…

“Á!”
Đầu tiên là tiếng kêu thảm thiết của Mai Nhi, sau đó, Mắt Kính và Mắt To

cũng la lớn, bọn họ cứ tưởng hồn ma thực sự đã xuất hiện, quay đầu chạy
như bay ra khỏi gian xưởng đổ nát. Tiền Linh cũng hét lên sợ hãi, kéo tay
Tiểu Mạch chạy ra ngoài, như thể nếu chậm một bước có thể sẽ bị lôi xuống
mặt đất tối tăm.

Năm cô gái chạy ra ngoài an toàn, phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng cười

rợn người của cô Mộ Dung từ trong xưởng vọng ra…

Ngày hôm sau.
Cô Mộ Dung vẫn xuất hiện trên giảng đường ngữ văn, với một bộ đồ màu

sắc sặc sỡ, giống như đã quên đi căn hầm đáng sợ đó, quên đi ngày kỷ niệm
bi thương đó.

Tối đến, Tiểu Mạch lại xin nghỉ giờ tự học buổi tối.
Cô âm thầm đến bên cổng trường, trốn phía sau mấy gốc cây to, nhìn về

phía siêu thị nhỏ đối diện bên kia đường.

Trời đổ mưa.
Qua làn mưa bay bay, có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong siêu

thị - cô Mộ Dung.

Cô ấy lại đến đó để nói chuyện với Thu Thu, hai người càng nói chuyện

càng thân thiết. Chẳng bao lâu đã tới giờ đóng cửa, cô giáo bước ra khỏi siêu
thị thì bị cơn mưa ngày càng to ngăn lại. Anh chàng thiếu niên lấy ra một
chiếc ô, mở ra để che mưa cho cô giáo. Cô giáo xinh đẹp tuổi ba mươi cùng
chàng trai nông thôn mười tám tuổi cùng đi dưới một cái ô, bước vào làn
mưa nặng hạt trong đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.