MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 186

Ở giữa một đám cỏ dại màu xanh nhô cao, bỗng Tiểu Mạch nhìn thấy hiện

ra một màu tím khác thường.

Màu tím ư?
Ở nơi hoang vắng không thể có màu sắc như vậy được!
Trong chớp mắt, tâm trí Tiểu Mạch bỗng thấp thỏm, cô nắm chặt tay Tiền

Linh, tiến lại gần nơi có màu tím đó mấy bước, cuối cùng cũng nhìn thấy
người nằm dưới đám cỏ hoang.

Người phụ nữ xinh đẹp ba mươi tuổi.
Trên cổ cô cuốn một chiếc khăn lụa màu tím, vẫn mặc bộ trang phục đẹp

đẽ hôm trước, khắp người là vết nước mưa và bùn đất.

Cô Mộ Dung.
Cô vẫn mở to đôi mắt đẹp mê người, ánh mắt nhìn xuyên qua đám cỏ

hoang mọc cao, xuyên qua màn sương dày đặc, nhìn lên bầu trời màu xám.

Tiểu Mạch cũng ngẩng đầu lên, nhưng cô không nhìn thấy bầu trời, chỉ có

một màn khói sương mịt mù.

Tiểu Mạch lại cúi đầu xuống, ngắm nhìn người phụ nữ mình tôn sùng

nhất trong những năm tháng thời con gái, ngắm nhìn nữ thần không bao giờ
thay đổi trong mắt mình - giờ đã trở thành một xác chết lạnh lẽo.

Cô Mộ Dung chết rồi, chết một cách không nhắm mắt, cô vẫn quàng chiếc

khăn lụa màu tím.

Cô ấy đã bị hại chết.
Cô giáo xinh đẹp đã chết, cái nhìn cuối cùng của cô mới thật không cam

chịu, mới thật nghi hoặc, mới thật bất lực.

Chẳng lẽ là báo mộng ư?
Lúc sáng sớm, lúc ở trong phòng ngủ, Tiểu Mạch có mơ một giấc mơ, mơ

thấy cô Mộ Dung mà mình yêu quý nhất. Cô mơ thấy cô giáo ngữ văn xinh
đẹp đang ở trong trong công xưởng đổ nát kia cầu cứu cô - lúc tỉnh giấc, cô
vẫn nhớ rõ chiếc khăn lụa này.

Tiền Linh hét lên một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.