MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 204

thấy đâu, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo để nhận rõ có ba người đàn
ông đang đánh nhau loạn xạ.

Người đàn ông thứ nhất bị đánh ngã, người đàn ông thứ hai cũng bị đánh

ngã, người đánh ngã hai người đàn ông kia là một cái bóng mảnh khảnh cao
gầy.

Hai kẻ bị đánh ngã nhanh chóng chạy ra khỏi công xưởng bỏ hoang rồi

tan biến trong ánh trăng hoang vu.

Cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông kia lảo đảo tiến lại gần Tiểu Mạch,

đưa bàn tay về phía cô.

Nhưng cô không dám đứng dậy, cô đã không còn dám tin vào bất kì ai.
“Tiểu Mạch... là tôi đây!”
Ánh trăng đột nhiên sáng bừng, soi chiếu trên gương mặt của chàng thiếu

niên tuổi mười tám làm lộ ra một vài vết máu. “Thu Thu!”

Tiểu Mạch cảm động đứng dậy, giống như một chú nai bị thương, toàn

thân run rẩy, thương tích đầy mình, chỉ muốn tìm đến một hốc cây an toàn -
nép vào lòng chàng thiếu niên không chút suy nghĩ.

Một đôi tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ, ôm chặt phía sau lưng cô, hơi thở

dồn dập phả lên mặt cô, lắp bắp: “Tiểu Mạch... Không... Không sao rồi...
Chúng ta... Chúng ta... đi thôi... ”

Anh ta không nhân cơ hội này để đục nước béo cò mà còn đẩy Tiểu Mạch

ra khỏi vòng tay và chỉ nắm chắc cánh tay cô, bảo vệ cô bước ra khỏi nơi
hoang tàn chết chóc này.

Hai người họ men theo lối mòn đầy cỏ dại lúc trước, vượt qua nơi hoang

vu dưới ánh trăng.

Cô gái mười tám tuổi đang lúc tâm thần bất định, toàn thân run rẩy, trong

cổ họng chốc chốc lại phát ra những tiếng nấc nghẹn sợ hãi, giống như bất
cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Tiểu Mạch dựa vào người Thu Thu, không
còn để ý xem rốt cuộc anh ta là người như thế nào nữa.

Thu Thu không nói nửa lời, dọc đường cảnh giác quan sát xung quanh, thi

thoảng lại lay lay cánh tay của Tiểu Mạch để khiến cô cảm thấy đang được
an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.