MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 210

“Chắc. ” Thu Thu nhìn ra bên ngoài với vẻ căng thẳng, con đường trống

vắng không một bóng người, phía đối diện là cánh cổng trường vẫn đang
đóng chặt, còn khoảng hơn một tiếng nữa mới tới giờ mở cửa, “Có điều, cậu
cần phải nhanh nhanh một chút, chưa biết chừng lại sắp có người đi tuần
đấy.”

“Cảm ơn cậu!”
Cùng với Thu Thu, Tiểu Mạch đi ra khỏi siêu thị tĩnh lặng. Mặt trăng vẫn

treo trên bầu trời, tứ bề hoang vắng, lạnh lẽo, mịt mùng, thi thoảng lại vang
lên tiếng chim kêu, bầu trời phía đông đã bắt đầu có chút ánh sáng hình
mang cá.

Bước nhẹ qua con đường ven tường bao của trường, hai người đến bên

chỗ đoạn tường thấp. Tiểu Mạch trèo lên nhìn ngó, quả nhiên không còn có
người nào nữa, quay đầu nhìn Thu Thu với ánh mắt cảm kích.

Anh chàng với miếng cao dán trên trán, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận nhé!”
Tiểu Mạch liền nhân lúc bình minh leo qua tường.
Phía trong tường được che khuất bởi lùm cây nên không ai có thể phát

hiện ra tung tích. Tiểu Mạch men theo chân tường bước đến tòa nhà ký túc,
rồi lại leo qua chiếc cửa sổ không đóng chặt kia để vào lối đi trong ký túc
một cách thuận lợi.

Cô rón rén bước lên lầu, len vào phòng như một chú mèo. Khi cô tưởng

rằng mình không bị ai phát hiện, leo lên giường một cách cẩn thận thì
giường trên phát ra tiếng nói: “Cậu đã đi đâu?”

Tiểu Mạch sợ co người vào góc giường, sau đó thấy Tiền Linh từ trên

giường trên leo xuống, chui vào màn của cô, tiện tay bật chiếc đèn bàn ở đầu
giường.

Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt của hai cô gái, Tiểu Mạch bị ép nên

đành nói dối: “Mình thấy sợ, trước khi cô Mộ Dung bị giết, ở trong phòng
trọ mình đã mơ thấy cô ấy! Mình không dám ở lại đây nữa nên mới lén quay
về nhà, vừa rồi mình leo tường vào.”

Sau đó, Tiền Linh không hỏi thêm câu nào nữa, ánh mắt cô rõ ràng đã có

câu trả lời - Không tin!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.