MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 212

Lão Đinh vội cúi xuống mở đèn pha xe sáng choang, đầu gục xuống tay

lái run run nói: “Cô Điền à, tôi xin lỗi!”

“Chú làm sao đấy?” Tiểu Mạch cuối cùng cũng phát cáu, “Suýt chút nữa

là tôi mất mạng rồi!” Lão Đinh đỗ xe ở bên đường, nhìn vào khoảng không
mênh mông trước mắt mà nói: “Chú sợ! Chỉ cần lái xe đến đây là chú liền
cảm thấy như ở sau lưng lành lạnh, như thể có cái gì đấy, cứ quanh quẩn bên
cạnh chú!” “Vậy con đường này có ma hả?”

“Mười năm trước, hồi chú còn đi lái xe tải, có một đêm mưa to tầm tã,

chính trên con đường Nam Minh này, cũng ở chính chỗ này, chú đã chèn
chết một người!”

Lão Đinh đau khổ nhắm chặt mắt lại, gục vào thành ghế.
“Trời ạ! Tại sao chú lại không nói sớm?”
“Mười năm rồi, chú đã không quay lại chỗ này, mà là chú cũng không

dám quay lại. Chú xin lỗi, Tiểu Mạch à, hôm nay chú không nhận tiền của
cháu nữa.”

“Thôi không sao!” Tiểu Mạch nói rồi vẫn lấy đủ số tiền trên đồng hồ trả

cho lão, “Cháu xuống đây cũng được, dù gì cũng sắp tới nơi, cháu cũng tự
bắt xe về được rồi.”

“Cám ơn cháu!”
Đợi cho Tiểu Mạch vừa bước xuống xe, lão Đinh đã quay xe rồi vội vàng

đi về hướng ngược lại.

Gió, những cơn gió giá lạnh của mùa đông, cuốn qua con đường Nam

Minh, nó không còn là cơn gió mát lành thuở ấy nữa, mà cơn gió ấy đến kéo
theo một làn sương mờ mờ ảo ảo.

Cô kéo cao cổ áo khoác, một mình rảo bước trên đường. Hai bên đường là

dãy dãy những căn biệt thự, còn có vài nhà xưởng lớn, chỉ duy nhất là không
thể nào thấy được những bãi cỏ mênh mông ngày trước.

Tiểu Mạch thở dài rồi lại rảo bước tới trước, cuối cùng cũng nhìn thấy

cánh cổng trường trung học Nam Minh - ngôi trường thân thuộc ngày nào,
so với 10 năm trước cũng không có gì thay đổi, chỉ có cây ngô đồng trước
cổng là đã to lên nhiều rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.