MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 25

“Cụ thể hơn một chút đi! Chẳng phải là cháu là người rất biết cách miêu

tả chi tiết hay sao? Chú muốn phải chi tiết!”

Cậu bé với vẻ đau khổ nắm lấy tóc nói: “Không, cháu không thể nói rõ ra

được, cháu chỉ nhìn thấy một tên ác quỷ, nhưng cháu nhìn thấy rất rõ!”

“Đó là người đàn ông phải không?” “Vâng.”
“Khoảng tầm bao nhiêu tuổi? Hơn 20 tuổi? Hay hơn 30? Hay hơn 40

tuổi?”

Điền Việt Tiến kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện nhưng lại không nhận lại

được một chi tiết muốn có nào.

Cậu bé ánh mắt mơ màng: “Không, cháu không thể nhớ rõ được.”
“Vậy cháu không nhìn thấy khuôn mặt đó à?”
“Cháu nhìn thấy rồi!” Cậu bé đột nhiên đứng phắt dậy, lại gần Điền Việt

Tiến hét to: “Cháu nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rõ rõ ràng ràng! Chỉ cần để cháu
nhìn thấy kẻ đó một lần nữa, kể cả trong hàng nghìn hàng vạn người thì cháu
có thể lập tức nhận ra ngay kẻ đó!”

“Tốt rồi, khuôn mặt đó dài hay ngắn?”
“Không dài cũng không ngắn.” “Hình dạng béo hay gầy?” “Không béo

cũng không gầy.” “Mắt to hay bé?”

“Không to cũng không bé.” “Đủ rồi!”
Điền Việt Tiến ngắt đoạn cuộc vấn đáp, những điều cậu bé vừa mới trả lời

toàn là những lời vô ích! Lẽ nào hung thủ lại có khuôn mặt của tất cả mọi
người? Anh ngồi xổm nửa chừng rồi hỏi: “Được, hãy nói cho chú, trên
khuôn mặt của hung thủ có điểm gì đặc biệt nào?”

“Không có.”
Nếu là bình thường trong quá khứ, anh sẽ nhảy dựng lên mà bực tức rồi

nhưng buổi tối hôm nay nhìn mặt cậu bé có mẹ vừa mới mất này, Điền Việt
Tiến đã phải kiềm chế sự nóng nảy ngay, hỏi cậu bé: “Vậy cháu còn nhìn
thấy gì nữa?”

“Chiếc khăn lụa.”
“Ồ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.