MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 270

Cô chủ nhiệm buông một câu lạnh lùng.
“Không! Em không làm thế được!”
“Ầy dà, cô bé này thật sự quá ngốc nghếch”. Cô giáo thở dài, như kiểu

thương xót cho một đóa hoa đẹp bị chà đạp, “Em còn trẻ tuổi, đừng có nghĩ
mười tám tuổi là đã trưởng thành! Trước đây cũng có một học sinh nữ, thích
một cậu thanh niên ngoài xã hội, sống chết đòi bỏ học. Sau này, cô nghe nói
bạn ấy bị cậu ta bỏ, đến nỗi phải đi kiếm sống bằng những công việc chẳng
đâu vào đâu cả, thật đáng thương!”

“Cô à, em không phải là loại người như vậy!” “Cô cũng mong em không

như thế!” Cô nghĩ cô học sinh nhỏ của cô đã hết thuốc chữa mất rồi, “Em về
phòng đi! Suy nghĩ cho kĩ!”

Tiểu Mạch nhẹ nhàng hứa với cô một tiếng. Lúc sắp ra ngoài cửa, chợt

nghe tiếng cô giáo nói: “Cô sẽ gọi cho bố em!”

Cô hoảng sợ quay lại: “Em xin cô, cô đừng làm vậy…”
“Là em buộc cô phải làm như vậy! Hơn nữa, cô nghĩ như vậy mới tốt cho

em.”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của cô giáo, Tiểu Mạch không biết nói gì hơn,

chỉ có thể lặng lẽ về phòng.

Tiền Linh và những người bạn cùng phòng khác đều nhìn cô như một

người kỳ lạ. Tiểu Mạch đều coi họ là không khí, chẳng nói chẳng rằng trèo
lên giường, để mặc cho những giọt nước mắt thi nhau tuôn trào.

Cô mơ thấy Thu Thu…
Hôm sau là thứ sáu, là ngày học sinh được về nhà.
Buổi chiều, Tiểu Mạch một mình đeo cặp đi ra ngoài cổng, vừa định băng

qua đường thì cô liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đã đỗ ở phía trước, bố
cô đang lặng lẽ nhìn cô.

“Lên xe với bố!”
Bố cô tức giận nắm chặt tay cô, lôi lên xe. Như thường lệ vẫn là cảnh sát

Diệp Tiêu lái xe, như thể họ đang áp tải một tội phạm truy nã, hướng về phía
thành phố mà chạy xe như bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.