MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 289

Tiểu Mạch nắm chặt không rời tay Thu Thu, cậu nở một nụ cười nhẹ

nhàng : “Không phải mai lại gặp sao?”

“Vâng.”
“Mau về đi, ngộ nhỡ bố em biết thì em không xong đâu. “
“Em không sợ.”
Ở quảng trường trước trạm xe điện ngầm Tân Trang, cô gái mười tám tuổi

trong chiếc váy đỏ, mải miết nhìn anh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Thu Thu cũng run rẩy cúi đầu không nói, bỗng nhiên ôm chặt Tiểu Mạch

vào lòng, hôn lên gò má cô.

Khi đôi môi thô ráp của cậu trượt khỏi gò má mịn màng của cô, liền lặng

lẽ quay người, đi vào dòng người đông đúc nơi quảng trường trước trạm tàu.

Bàn tay hai người đan chặt vào nhau, dường như cũng cùng lúc buông ra.
Tiểu Mạch sớm đã nước mắt đầm đìa, không ngừng vuốt ve nơi đầu ngón

tay, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu.

Một phút sau, đợi cô lau xong nước mắt lần nữa, đã không còn thấy bóng

dáng Thu Thu của cô đâu nữa.

Trời, đã tối hẳn rồi.
Cô đứng im trong cơn gió đêm mùa hè, giống như một bức tượng trên

quảng trường, người qua đường ai cũng chú ý, nhưng lại cảm giác như
những người xung quanh đều không tồn tại, bởi vì không còn có cậu ở bên
nữa.

Cuối cùng, Điền Tiểu Mạch, quay người, đi vào trạm tàu, lên tàu, về nhà.
Bố đang ở nhà đợi cô. “Con đi đâu về?”
Điền Việt Tiến tức giận quát con gái, còn cô không nói không rằng trở về

phòng ngủ, khóa cửa lại không cho bố vào.

Đêm hôm nay, cô lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ ấy.
Mơ thấy mình trong đêm tối lạc vào nơi hoang vu vắng vẻ, dưới chân là

một cái khe rất sâu, cô không dám… không dám bước qua cái khe sâu ấy.

Rạng sáng, cô choàng tỉnh giấc, cảm giác như mình rơi xuống rãnh sâu,

chân bỗng nhiên đau nhức, như bị gãy thêm lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.