MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 360

“Đúng!”, Cậu ta dừng lại thở dài, “Hơn nữa còn không bao giờ quay về

nữa.”

“Tại sao?”
“Cô không đọc thông báo trên mạng à? Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi,

“Khu ma nữ” cũng không còn ý nghĩa gì để tiếp tục tồn tại nữa.”

Cậu ta tiếp tục đi xuống tầng dưới, Tiểu Mạch vẫn theo sau hỏi: “Vậy Thu

Thu thì sao?” “Tôi không biết.”

Cổ Phi đã xuống đến tầng dưới, đúng lúc phòng chơi mạt chược ở tầng

trệt đang bật đèn, chiếu sáng những biểu cảm phức tạp trên gương mặt cậu
ta.

Tiểu Mạch đi theo cậu ta đi về phía cổng khu phố, đây là nơi duy nhất cô

biết Thu Thu ở đó, nếu Cổ Phi cứ như thế này chuyển đi có thể cô chẳng bao
giờ tìm lại được Thu Thu nữa!

Sắp đến lề đường, Cổ Phi bực mình quay lại nói: “Tôi xin cô, đừng đi

theo tôi nữa được không?” “Làm ơn nói cho tôi biết nguyên nhân cậu
chuyển đi? Nguyên nhân khiến “Khu ma nữ” phải đóng cửa?”

“Bởi vì, thành phố này không thuộc về tôi, cho dù tôi chảy mồ hôi rơi

nước mắt thậm chí đổ cả máu cũng vẫn không thuộc về tôi! Nó cũng không
thuộc về cô, mà thuộc về một số người khác.”. Cậu ta thở dài một tiếng dưới
ánh trăng, “Nếu không phải bởi vì A Thu, hơn một năm về trước tôi đã rời
khỏi nơi đây rồi.”

Tiểu Mạch vẫn bám theo cậu ta không rời: “Làm ơn nói cho tôi biết số

điện thoại của Thu Thu!”

“Không được!”
Một chiếc xe taxi chạy qua, lúc Cổ Phi bắt xe chuẩn bị đi, Tiểu Mạch điên

cuồng túm lấy cậu ta, sờ đi sờ lại túi áo cậu ta, làm cho bao nhiêu người bên
đường vây lại xem. Cổ Phi không thể mạnh tay với phụ nữ, liền hét lớn:
“Đừng có tìm nữa! Cô làm cái trò gì thế! Bỏ tay ra!”

Cuối cùng cô sờ được điện thoại của Cổ Phi, bất chấp tất cả móc ra rồi

quay người bỏ chạy. “Ôi, cô ta ăn trộm điện thoại của tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.