MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 397

Tiểu Mạch nhẹ nhàng, gần gũi ôm anh vào lòng, ghé tai an ủi anh: “Đây

là số phận anh ạ, chúng ta không thể trách bất cứ ai!”

Anh òa khóc một hồi, mắt đỏ ngầu, đứng dậy nói: “Anh hận em bao nhiêu

năm, hóa ra hận nhầm người! Thật ra anh không hận mẩu giấy này, cũng
không trách em chia tay anh, thậm chí cũng không hận em khóa anh dưới
hầm. Cái anh hận là hậu quả của việc đó - cha anh trong đêm mưa to gió lớn
đó vì đi tìm anh mà bị xe tải đêm chết, ông ấy mới là người vô tội nhất!”

Thu Thu ngừng khóc thì đến lượt Tiểu Mạch khóc: “Anh biết không? Thi

đại học xong em lại trở lại trường tìm anh nhưng anh đã biến mất rồi.”

Cô mở lại cuốn nhật ký đào từ trong đất ra, cầm mẩu giấy Thu Thu viết

cho cô mười năm trước - “Lòng anh buồn vì em.”

Thu Thu xem mảnh giấy anh viết cho Tiểu Mạch mười năm trước, thẫn

thờ nói: “Anh cứ nghĩ lúc đó em không để ý đến anh nữa rồi.”

“Em để ý chứ, lòng em cũng buồn vì anh…
Có điều sau đó tạm quên đi.” Cô nằm trong lòng Thu Thu, lau nước mắt

và hỏi: “Thu Thu, anh trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, em nghĩ trong
lòng anh hiểu rõ hơn em.”

“Có lẽ vậy.”
“Mấy tháng gần đây anh luôn nghĩ đến một điều, nhưng nghĩ mãi vẫn

không thông.”

“Anh nghĩ về chuyện gì?”
Thu Thu đưa đôi mắt lặng thinh nhìn cô, vẫn là đôi mắt thời niên thiếu

mười tám tuổi, chỉ là thêm chút từng trải bụi đời trong đó.

“Cuộc đời là gì?”
“Chúng ta sinh ra, rồi chết đi.”
Anh lạnh lùng đưa ra câu trả lời, rồi lại cười nhạt, như là một chuyện

không có gì quan trọng cả.

Tiểu Mạch không nghĩ vấn đề phức tạp như vậy lại có câu trả lời đơn giản

như vậy? Cô chau mày một lúc, có lẽ đây là đáp án chính xác duy nhất. Cô
cũng cười nhạt với Thu Thu. Hai người cùng cười mỉm với nhau, như trở về
với khoảng thời gian nhẹ nhàng thư thái mười năm về trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.