MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 398

“Thu Thu, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau là lúc nào?”
“Mười lăm năm trước, năm 1995.”
Điền Tiểu Mạch làm bộ dạng như cô bé mười tám tuổi: “Đúng rồi, lúc đó

chúng mình mới chỉ mười ba tuổi, anh còn nhớ khung cảnh lúc đó không?”

“Hôm đó, sau khi mẹ anh chết, anh không còn nơi nương tựa, bố em đã

đưa anh về nuôi trong nhà.”

“Em nhớ ra rồi! Em xin lỗi lúc đó đã lạnh nhạt với anh, em thực sự rất hối

hận sao lúc đó lại không đối xử tốt với anh một chút?”

“Không sao, vì lúc đó em coi thường anh mà” - Anh từ lâu đã không còn

để bụng chuyện đó, anh vuốt nhẹ môi cô: “Ở cái thành phố này, chưa có ai
coi thường anh cả, trừ em.”

Thực ra ngoài cô ra còn một người khác nữa, có điều người ấy đã chết từ

lâu rồi.”

“Em xin lỗi!” - Cô lại không kiềm chế được nước mắt lại rơi, ngẩng đầu

nhìn chiếc guitar gỗ, “Đây chính là chiếc guitar ngày đó anh đàn hát cho em
nghe đúng không?”

“Đúng thế.” Anh đứng dậy sờ vào mặt gỗ đã sờn cũ, bao nhiêu năm anh

giữ gìn nó rất tốt, “Những lúc anh khổ đau suy sụp nhất, đây là vật quan
trọng nhất bên cạnh anh, do khốn khổ đến mức phải bán cả túi đi thì anh
cũng không muốn bán nó.”

“Anh đàn hát lại cho em nghe một bài nhé?” Cô nghĩ yêu cầu này cũng

không có gì quá khó.

Thu Thu với guitar xuống: “Em muốn anh hát bài gì?”
“Là bài hát năm mười tám tuổi khi chúng ta bị chia cắt ấy, anh đứng ngoài

tường bao ký túc xá hát cho em nghe”.

Mí mắt anh giật giật, tiếng hát thê lương buổi sáng sớm hôm đó, sau đó

lại còn bị đánh đập, tất cả trào lên trong con người anh. Nhẹ nhàng chỉnh lại
dây đàn, anh nhắm mắt hít thở một hơi, bàn tay gẩy lên một chuỗi những
phím đàn.

Buổi sớm mười năm trước, Tiểu Mạch ngồi trước cửa sổ phòng ký túc

vắng tanh, cô không nhìn thấy dáng vẻ anh đàn hát trong bóng tối. Giờ đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.