MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 405

Tại sao lại chụp đi chụp lại ông ấy? Tất cả những người khác đều bị Thu

Thu bỏ qua, có mấy kiểu còn chụp cận mặt ông Thịnh, nhìn rất rõ trên máy
tính, Tiểu Mạch vừa xem vừa thấy sợ hãi - không biết bây giờ ông Thịnh
sống chết thế nào?

Đúng lúc đang có linh cảm, cô nhận được một cuộc điện thoại, trùng hợp

lại chính là Thịnh Tán gọi tới.

Sớm không gọi muộn không gọi lại gọi đúng lúc này? Cô do dự một lúc

rồi cũng nghe máy, vẫn giữ vẻ lịch sự : “Xin chào!”

“Ừm? Sao em khách sáo thế?” - Thịnh Tán cảm nhận đây không giống

cách nói chuyện giữa các đôi yêu nhau, nhưng cũng không ý thức được sự
thay đổi nghiêm trọng ở đó, “Mấy ngày nay không nhận được điện thoại của
em rồi!”

Giọng điệu có ý trách cô, Tiểu Mạch cũng thấy áy náy trong lòng, cô trả

lời bâng quơ: “Em xin lỗi, mấy hôm nay không được khỏe, bố anh thế nào
rồi?”

“Hây, đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Anh và mẹ về nhà rồi, mong là cảnh

sát sẽ tìm được ông ấy.”

“Nhất định sẽ tìm được thôi!”
“Tiểu Mạch à, tối nay anh đặt một bàn ở tiệc Noel bến Thượng Hải, buổi

chiều anh đến đón em nhé!”

“Noel”?
Trời ạ! Bây giờ cô mới nhớ ra hôm nay là 24 tháng 12, đêm Giáng sinh.
“Đúng rồi, khó khăn lắm anh mới đặt được bàn, là vị trí đẹp nhất để ngắm

cảnh sông nước bến Thượng Hải.”

“Ồ... Nhưng mà… Nhưng mà…” Miệng cô run run, không phải cô do dự

muốn đi hay không mà là muốn nói thế nào cho anh đỡ đau lòng? Không,
sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng cho anh ấy biết, cứ né tránh thế này cũng
không phải cách hay, “Em xin lỗi! Tối nay em không đi với anh được rồi!”

“Tại sao vậy?”
Đầu dây bên kia Thịnh Tán vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, như là gặp sấm

sét giữa trời nắng ráo. Tiểu Mạch không biết phải giải thích thế nào, lắc đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.