MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 432

“Em sao vậy? Sao mỗi lần nhìn chiếc khăn này nhìn em đều kỳ lạ như

vậy?”

“Em xin lỗi, em luôn muốn hỏi cô một chuyện - chiếc khăn này từ đâu mà

có?”

Giọng điệu của anh càng lúc càng gấp gáp, hơi thở sâu phả cả vào mặt cô

Mộ Dung.

“Sao thế?”
“Năm năm trước, lúc mẹ em chết, trên cổ cũng cuốn một chiếc khăn lụa,

giống hệt chiếc khăn lụa cô đang quàng.

Câu nói này thực sự làm cô giáo Mộ Dung sợ hãi, cô vô thức sờ lên cổ

nói: “Thật sao?”

“Cùng màu sắc, cùng hoa văn, cùng mẫu mã, suốt cuộc đời này em không

thể quên được! Bởi vì, mẹ em chính là bị chiếc khăn lụa này siết cổ đến
chết!”

“Không!”- Cô lắc đầu lùi lại vài bước, “Làm sao mà em biết được?”
“Em tận mắt nhìn mẹ em bị con ác quỷ giết chết!”
“Cô xin lỗi!”
Cô Mộ Dung rốt cuộc cũng tin lời nói của Thu Thu, muốn tháo chiếc khăn

trên cổ xuống, nhưng hình như lại thắt quá chặt, loay hoay mãi mà không
tháo ra được, cứ như là cắm rễ trên cổ cô vậy.

Nhưng dù sao cô cũng là cô giáo 30 tuổi rồi, cô nhanh chóng thoát khỏi

sự sợ hãi, lắc đầu nói: “Không sao, đến ma cô cũng không sợ, chẳng lẽ sợ
cái khăn này ư?”

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, chiếc khăn lụa này từ đâu mà có?”
“Xin lỗi chàng trai của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này.”
Thu Thu cắn chặt môi, anh biết mình không còn cách nào ép cô trả lời,

đành lắc đầu nói: “Vậy cô cẩn thận!”

“Lần nào nhìn thấy chiếc khăn này em đều cảm thấy bi thương đúng

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.