MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 434

Đèn pin lại một lần nữa chiếu vào người Thịnh Thế Hoa đang bị trói

chằng chịt trên ghế - chính là khuôn mặt đó, khuôn mặt ác quỷ, không
những dùng khăn lụa siết cổ mẹ anh chết, lại dùng khăn siết chết cô giáo Mộ
Dung mười năm trước, siết chết Tiền Linh cách đây mấy tuần.

Hôm nay, ngày Giáng sinh, Thu Thu phải báo thù cho mẹ, báo thù cho cô

giáo Mộ Dung, thậm chí báo thù cho Tiền Linh người mà anh không thích
chút nào - chỉ cần thanh trừ con ác quỷ này, nhân gian mới có thể được yên
bình.

Thịnh Thế Hoa mở mắt, yếu ớt nhìn bóng dáng anh, nhìn cái bóng dáng đi

vòng ra sau ông.

Ông cảm nhận một dải lụa trơn bóng lạnh lẽo dần dần quấn chặt cổ ông -

đó là loại khăn anh thích nhất, loại khăn trong mơ mới có, tất nhiên phải
dành cho người phụ nữ đẹp nhất thế gian.

Khăn lụa tím đẹp mê người như vậy, có thể đoạt mạng người phụ nữ,

cũng có thể đoạt mạng người đàn ông.

Trước khi chiếc khăn dần siết chặt cổ, Thịnh Thế Hoa ra sức hét to:

“Không, cậu không thể giết tôi!”

“Tôi chính là người có quyền giết ông nhất!” “Thu Thu, cậu là người

không có quyền giết tôi nhất!” Ông không phải đang kêu cứu cho mình mà
là kêu cứu cho Thu Thu, “Cậu có thể giết bất kỳ người nào trên thế giới…
Nhưng tuyệt đối… tuyệt đối không được giết tôi…”

“Ông cứ kêu thét thoải mái! Mười năm trước, tôi bị nhốt ở đây, kêu thét

ba ngày ba đêm mới có một tên lưu manh đi qua mở cửa, tôi không tin lại
xuất hiện thêm tên lưu manh nữa.”

Nhưng Thịnh Thế Hoa thà tự sát bây giờ, hoặc bị tòa án tuyên tử hình

ngay lập tức, cũng không muốn bị chính con trai ruột của mình siết cổ chết.

Cuối cùng, ông tuyệt vọng hét lên: “Tôi là bố cậu.”
Câu nói này vang lên như tiếng sét trong “Khu Ma nữ”, như cái kim đâm

vào tai Thu Thu, làm cho đôi bàn tay đang siết chặt chiếc khăn phải thả lỏng
ra.

“Ông… Ông nói gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.