MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 443

Thu Thu trả lời tỉnh bơ: “Cuộc sống của tôi, chẳng qua cũng chỉ như cọng

lông, chẳng quan trọng gì, nó đã chết năm mười chín tuổi rồi, giờ đây chỉ
như hồn ma, hồn ma thì khác gì xác chết?”

Thịnh Thế Hoa không nói gì nữa, ông lặng lẽ nhìn hình bóng con trai,

nhìn ánh mắt như tia lửa điện đang chằm chằm nhìn ông.

Bỗng nhiên, cánh cửa căn hầm mở ra.
Thu Thu lập tức bừng tỉnh chạy ra sau lưng Thịnh Thế Hoa, hàng loạt ánh

đèn chiếu rọi “Khu Ma nữ”, chiếu sáng thân thể Thịnh Thế Hoa đang bị trói,
cũng chiếu sáng cả mấy người mặc sắc phục cảnh sát.

Người đầu tiên xông vào là cảnh sát Vương, xa cách sau mười lăm năm,

ông lại một lần nữa nhìn thấy cậu thiếu niên có thân thế đáng thương này,
nhưng đây không còn là Thu Thu nhỏ bé yếu đuối như trước kia nữa, mà là
một hồn ma đã chết từ lâu trên giấy tờ.

Ông Vương rút súng ngắm thẳng vào Thu Thu.
Còn Thu Thu thì bắt đầu siết chặt khăn lụa quấn quanh cổ Thịnh Thế Hoa,

giống như mười lăm năm trước trong đêm mưa lớn, Thịnh Thế Hoa cũng đã
làm thế với mẹ anh.

Thế nhưng, trước họng súng của cảnh sát, anh không phải đang giết người

mà là đang tự sát.

“Không!”
Người thét lên là Điền Tiểu Mạch.
Thu Thu ngại ngùng né tránh ánh mắt của cô, anh biết cảnh sát chính là

do cô gọi tới.

Cô muốn lao về phía Thu Thu, nhưng lại bị hai cảnh sát chặn lại, tiếng gọi

của cô vang lên trong “Khu Ma nữ”: “Em xin lỗi! Thu Thu!

Nhưng em bắt buộc phải làm như vậy! Anh không được làm chuyện đó!

Nhanh bỏ tay ra đi!”

Một giờ trước, chính cô đã gọi cho cảnh sát, nói Thịnh Thế Hoa có thể

đang bị giam cầm tại chỗ này.

Ngoài “Khu ma nữ” ra, Thu Thu cũng còn chỗ nào để đến nữa đâu? Ngoài

“Khu ma nữ” ra, còn có chỗ nào khơi gợi nỗi đau của anh nhiều nhất?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.