MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 45

CHƯƠNG

8

H

ai ngày sau.

Điền Việt Tiến từ ga tàu hỏa về thẳng nhà. Cậu bé đã ở nhà anh được năm

ngày rồi, tối nào cũng ngủ trên gường của anh. Ngoài nói “chào buổi sáng”
và “chúc ngủ ngon” ra, Thu Thu rất ít khi chủ động nói chuyện với mọi
người, chỉ khi nào Điền Việt Tiến nêu câu hỏi thì cậu ta mới trả lời nhát
gừng, tuyệt đối không nói thêm nửa câu. Những tình huống bị hỏi sâu về các
thông tin liên quan đến mẹ khi còn sống trước kia và quan hệ với bố như nào
thì vẻ mặt cậu ta càng trở nên buồn rầu. Cậu bé nói hồi còn nhỏ mẹ rất
thương yêu cậu ấy, tuy việc ăn ở đều diễn ra ở cửa hàng tạp hóa trên phố
huyện nhưng cậu ấy không thấy cuộc sống gia đình có vấn đề gì. Sau này,
mẹ một mình lên Thượng Hải mở cửa hàng, để chồng con trông nom ở phố
huyện. Bố cậu thường hy vọng vợ mình có thể quay trở lại bên chồng, con
trai cũng nhớ mẹ nhưng mẹ đã quyết tâm không trở về miền Tây lạc hậu, mà
vĩnh viễn ở lại thành phố. Thu Thu cảm thấy không hiểu cách làm của mẹ
nhưng chưa từng oán hận gì mẹ cả.

Cậu ta cơ bản không hiểu mẹ của mình.
Kỳ thực, mỗi đứa trẻ đều chưa từng hiểu hết về mẹ của mình, đến khi

trưởng thành, sợ rằng chỉ có thể hiểu biết càng ngày càng ít đi.

Thu Thu có tính phòng vệ rất cao, mỗi lần ăn cơm xong đều lui về góc

phòng, kiên quyết tự bảo vệ mình, như thể là thế giới này đầy nguy hiểm,
như thể là cậu bé không nên đến thành phố này, như thể là thành phố này chỉ
có một ý nghĩa duy nhất đối với cậu ta, đó là để cậu ấy tận mắt chứng kiến
mẹ mình bị sát hại. So với ngày đầu tiên phát hiện ra cậu ấy, râu ria trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.