MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 461

Bà đã ngửi thấy mùi vị của tử thần.
Cuối cùng, Điền Tiểu Mạch gật gật đầu, xác nhận mọi phán đoán của cô.
”Bác gái, cháu đã biết rồi - biết ai là hung thủ giết chết Cô Mộ Dung và

Tiền Linh rồi!”

”Ai?”
Tiếng “ai” của bà Thịnh hỏi một cách bình tĩnh lạ thường, dường như bà

cũng đã đoán ra.

”Chính là người đang đứng trước mặt cháu đây.”
Tiểu Mạch nói xong câu này thì phát hiện ánh mắt của bà Thịnh thoáng

rung lên: “Bác?”

”Vâng.”
”Tiểu Mạch à, cháu đừng có đùa như vậy nữa được không?”
Biểu hiện của bà Thịnh nghiêm túc bất thường, lúc này Thịnh Tán cũng

đến, anh ta lại khùng lên quát: “Tiểu Mạch, cô điên à, cô có thù oán gì với
gia đình tôi à?”

Điền Tiểu Mạch không hề màng tới Thịnh Tán, cô tiếp tục nói: “Bác gái,

bác giấu mình thực quá tài tình, chỉ là có một điểm mà bác mãi mãi không
bao giờ giấu được - đó chính là mùi hương trên người bác!”

”Nước hoa?”
”Đúng.” Tiểu Mạch lại hít một hơi thật sâu. “Khi cháu ngồi trên xe của

bác, ngồi bên cạnh bác, ngửi thấy mùi nước hoa oải hương hiệu Provence
của bác liền nhớ ra mười năm trước - cháu là người phát hiện ra cô Mộ
Dung sớm nhất, trên chiếc khăn lụa quấn quanh cổ cô ấy có mùi hương
tương tự như mùi nước hoa của bác.”

“Điều này thì có thể chứng minh điều gì chứ?”
“Cho dù mười năm trôi qua, nhưng chỉ cần cháu hồi phục trí nhớ, thì cháu

cũng sẽ không thể quên đi mùi hương đó. Buổi sáng phát hiện cô Mộ Dung
là ký ức sâu sắc nhất của cháu. Mười năm sau, ngày mà Tiền Linh chết cũng
trên chiếc khăn quấn quanh cổ Tiền Linh một lần nữa cháu lại ngửi thấy mùi
hương đặc biệt đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.